Chương 34
Nhìn Thần Tiêu bộ dáng tâm như tro tàn, Tả Lăng giận vì hèn nhát không tranh đấu, ngữ khí nghiêm trọng nói: "Cậu chẳng lẽ nghĩ như vậy cô linh linh qua cả đời?"
Thần Tiêu mặt lộ vẻ đau khổ, tay siết chặt chén trà, mạch máu trên mu bàn tay thượng lờ mờ có thể thấy được: "Không đâu, làm như vậy chỉ sợ ngay cả niệm tưởng cuối cùng cũng phải cắt đứt."
"Mình đi hỏi cô ta." Nói xong cầm lấy khuê mật di động đánh qua người nọ dãy số, Thần Tiêu nghĩ muốn ngăn lại hành động của Tả Lăng, tựa hồ như đột nhiên nghĩ tới điều gì, ngầm đồng ý Tả Lăng động tác, đáy mắt lộ ra kinh hoảng cùng khẩn trương.
Có lẽ là bởi vì bản thân nhận được hạnh phúc, nàng nhìn không được khuê mật từng đêm từng đêm trằn trọc, trong tay nắm ảnh chụp người nọ rơi lệ...
Chỉ chốc lát sau, Tả Lăng sắc mặt khó coi, Tống Nhã Văn thế nhưng từ chối không tiếp. Nhìn Thần Tiêu đờ đẫn bộ dáng, đổi điện thoại di động của mình đánh tiếp.
"Xin chào, tôi là Tống Nhã Văn. Xin hỏi ngài là?" Tay trái không ngừng gõ kích bàn phím, tay phải cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua dãy số xa lạ, trong lòng tư vị khó phân biệt.
Nghĩ điện thoại vừa rồi, trong lòng hối hận nhất thời xúc động từ chối không tiếp, hiện tại tâm ngược lại nhéo nửa vời.
"Tôi là Tả Lăng." Tống Nhã Văn trừng mắt to, không dám tin nhìn di động trong tay.
Nàng đã xảy ra chuyện?! Lúc trước đã không đồng ý nàng đi làm cái gì hình cảnh, Tống Nhã Văn trong đầu biểu thị ra đủ loại hình ảnh không tốt.
Tống Nhã Văn hoang mang lo sợ, thanh âm run rẩy không ra hình dáng, ẩn ẩn mang theo khóc nức nở: "Tả Lăng, Tiêu... Tiêu Tiêu làm sao vậy, nàng hiện tại... Ở... Ở bệnh viện nào... Tôi lập tức trở lại... Trở lại..." Cuối cùng thậm chí khóc đi ra.
Tả Lăng nghe theo điện thoại bên kia truyền đến nức nở, thi thoảng xen lẫn tiếng ghế đụng chạm va vấp. Nhướn mày nhìn Thần Tiêu, bên môi hiếm thấy gợi lên một mạt cười xấu xa.
Tả Lăng lấy tay bưng di động: "Muốn cùng nàng trò chuyện hay không?"
Trong lòng hiện ra vui mừng chợt lóe, nàng vẫn là để ý bản thân. Thần Tiêu cảm thấy được không có chuyện nào có thể càng làm cho nàng vui vẻ hơn chuyện này.
Dưới sự cổ vũ của bạn tốt đón điện thoại, nghe từ điện thoại truyền đến nghẹn ngào thanh âm.
Thần Tiêu bật dậy đứng lên, đi đến một bên thật cẩn thận mở miệng: "Nhã Văn."
"Tiêu Tiêu, cậu hiện tại thế nào? Bác sĩ nói như thế nào?" Nghe giọng nữ quen thuộc nhất, Tống Nhã Văn tiếng nói khàn khàn lợi hại.
"Mình không sao." Thần Tiêu nghĩ đến nguyên nhân phó bộ dáng hiện tại này của Tống Nhã Văn: "Từ mấy năm trước mình đã chuyển làm văn thư, mình không sao, cậu không cần lo lắng..."
Tống Nhã Văn vẻ mặt lạnh như băng thẳng tắp nhìn chằm chằm di động, tựa hồ nàng xem không phải di động, mà là Thần Tiêu bản nhân!
Chịu đựng phẫn nộ bị trêu đùa trong lòng, cố gắng khống chế thanh âm vững vàng: "Thần Tiêu." Nói còn chưa nói xong, sợ chính mình áp không được lửa giận trong lòng nói ra lời nói không tốt, dứt khoát đem di động ném ra ngoài, nhìn di động chia năm xẻ bảy, cười lạnh.
Năm đó, nàng buông tha cho đoạn cảm tình này, nàng không phải không oán, không hận. Chính là oán quá hận qua đi chỉ còn lại nản lòng thoái chí.
Nàng biết mình không bỏ xuống được, chẳng sợ Thần Tiêu đã vì nam nhân kia sinh hạ đứa nhỏ, nàng vẫn là không bỏ xuống được.
Mấy năm qua, cố ý không hề đi hỏi thăm tin tức của nàng, chỉ sợ nghe được nàng bây giờ là mỹ mãn hạnh phúc như thế nào như thế nào.
Tống Nhã Văn không có tâm tư lại đi công tác, trên mặt tràn ngập cười chua sót ly khai công ty.
... Phân cách tuyến...
Bên này, Tả Lăng cũng không nghĩ tới Tống Nhã Văn sẽ đột nhiên treo Thần Tiêu điện thoại, cẩn thận nhìn chằm chằm khuê mật, sợ nàng ra vấn đề.
Thần Tiêu trầm mặc đứng ở bên cửa sổ, cũng không nhúc nhích. Tả Lăng cắn môi rối rắm nhìn về phía Thần Tiêu đã hướng mặt ra cửa sổ hai giờ, nhụt chí lấy tay chống cằm: "Bằng không, để Gia Gia kêu tới giúp cậu, hắn mở một nhà công ty, Tống Nhã Văn đi làm ngay tại công ty kia. Hắn hẳn là có biện pháp làm cho Tống Nhã Văn về nước, chờ cô ấy trở lại sau, hai người các cậu lại mặt đối mặt nói chuyện..."
Tả Lăng nói nửa ngày, chỉ nhìn đến Thần Tiêu đứng tại kia trầm mặc, như tượng điêu khắc.
Không nói lời nào coi như chấp nhận, từ trong tay khuê mật lấy qua di động...
Tô Túc đang ở văn phòng ngẩn người, bị tiếng chuông chuyên thuộc Tả Lăng đột nhiên vang lên hoảng sợ, có chút chột dạ đón điện thoại.
"Gia Gia, đến Hương Trà Hiên đường ***, em ở phòng 202."
Tuy rằng không rõ Tả Lăng sao lại gọi hắn đi quán trà, Tô Túc vẫn là gật đầu đáp ứng "Anh lập tức đi."
Từ trên xe taxi xuống dưới, Tô Túc đứng ở phía trước quán trà cẩn thận đánh giá, phát hiện này quán trà bất đồng với quán trà trước kia đi qua, là kiến trúc Minh Thanh, từ bên ngoài nhìn vào lộ ra một hơi thở cổ xưa.
Từ bên ngoài nhìn lại, kiến trúc đập vào mắt, đều có chứa một hơi thở cũ kỹ, Từ nước sơn hồng trước cửa lớn, đèn lồng đỏ cao cao, còn có ba chữ to cổ xưa "Hương Trà Hiên"
Cổ xưa, không có nghĩa là nhớ chuyện xưa, cổ xưa cũng không hẳn là cái mình gì yêu quý, hoàn toàn tương phản, thứ đồ cổ xưa thật dễ dàng lưu giữ thành đồ cổ, đều khiến người hiềm khích.
Nhưng nếu đem cổ xưa đó bới móc ra mà nói, làm sao không phải một loại buôn bán đâu, Hương Trà Hiên tràn ngập hơi thở cổ điển, trước cửa đỗ đầy xe, xem ra nhà quán trà này không đơn giản a.
Tô Túc vừa đánh giá phong cách kiến trúc vừa đi vào bên trong.
Trước cửa có một hàng dài đèn lồng màu đỏ, giống như trạch viện thời cổ đại, rất náo nhiệt cũng rất mạnh mẽ, cấp Tô Túc cảm giác liền giống một quả táo lớn màu đỏ dán ở trên cửa.
Thật có ý tứ!