Nguyệt Độc Thất không muốn làm phiền nhiễu đến Tiệp Như nên chẳng lâu sau đã bảo cô về nhà.
Dẫu sao Tiệp Như và Võ Tinh Huy cũng đang cãi nhau, nếu cô nàng cứ lo lắng mãi cho cô thì không được.
Tiệp Như với dáng lưng vờ cô đơn, lủi thủi bước ra phía cổng nhà của Hạc gia.
Quay đầu, cô nàng bĩu môi: “Cậu thật sự đuổi tớ đi ư? Còn sức khỏe của cậu thì sao?”
Nguyệt Độc Thất bật cười, nhìn Tiệp Như lúc này thật quả không khác mèo con làm nũng.
Nhưng đành chịu, sau một thời gian dài cả buổi chiều nghỉ ngơi thì cô gần như đã khỏe hơn trước.
“Tớ đỡ nhiều rồi.
Cậu đã vất vã cả ngày, nên nghỉ ngơi thôi.
Mai lại đến, ha?” Cô dịu giọng, khuyên bảo.
Hít một hơi thật sâu, Tiệp Như tặc lưỡi: “Được thôi.
Tớ về nhà vậy, cậu cũng vào trong nghỉ ngơi đi.”
Gật đầu đồng ý, song cả hai cũng chia tay nhau, mỗi người một nơi.
Nguyệt Độc Thất chỉ mới bước chân vào nhà đã ngã nhào tới chỗ ghế sô pha.
Cô thở phào một hơi mệt mỏi song lại bất giác nhìn xuống chiếc bàn trước mặt.
Một tập hồ sơ khám thai to chình ình.
Không kiềm lòng có chút muốn mở ra, Nguyệt Độc Thất liền nắm lấy thứ đáng ghét ấy.
Cô lật ra xem.
Bên trong còn có một tấm hình chụp thai nhi mới hình thành bên trong.
Kết quả xét nghiệm ghi “hai tuần” nên thai nhi chưa rõ hình dạng.
Tay cầm tài liệu của cô run run.
Nhanh sau đó liền quăng ngay xuống đất.
Việc gì phải dày vò bản thân như vậy nhỉ!? Cô nghĩ thoáng qua sau đó chạy ngay lên phòng.
...
Ngón tay thon dài của hắn liên tục gõ lộp cộp lên mặt bàn, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ và đôi mày đã se khít lại gần nhau.
Hạ Trạch cảm thấy muốn giải mã đoạn phim này cần rất nhiều công đoạn.
Nhưng đối với Võ Tinh Huy, một người am hiểu về công nghệ thông tin, việc có thể nhìn rõ mặt của Hạc Cảnh Thần dù đặt máy ghi hình xa như vậy là dối trá!
“Rốt cuộc thì hai người tính thế nào mà cứ nhìn vào đoạn phim này vậy? Không nghĩ cách à?” Hạ Trạch bực bội trong lòng, bèn lên tiếng.
Võ Tinh Huy lườm tên ngố một cái, “Chẳng phải vẫn đang phân tích à? Hơn nữa tôi đã nhìn thấy được một vài lỗi không thực tế trong đoạn ghi hình này rồi!”
Hạc Cảnh Thần rời mắt khỏi màn hình, nhìn Võ Tinh Huy, hắn nhướng mày.
Võ Tinh Huy chỉ nhẹ lắc đầu.
“Dù có nhiều lỗi kĩ thuật nhưng cũng không phải một hai giây là có thể tìm ra đáp án.
Để hình thành đoạn phim này tôi e là Tống Y Du đã nhờ nhiều người giỏi về tạo dựng cho cô ta.”
Hạc Cảnh Thần hơi trầm tư suy nghĩ, một lúc sau mới lên tiếng: “Tôi sẽ tài trợ cho cậu, miễn là có thể tìm ra cách biết được đoạn ghi hình này thật sự là giả.”
Võ Tinh Huy gật đầu, “Đều là chỗ bạn bè, đừng lo! Chỉ là bây giờ cậu nên nói sao với Nguyệt Độc Thất đây? Tìm ra chân tướng cũng không phải ngày một ngày hai.”
Nhắc đến cô mà lòng hắn nặng trĩu, hắn cũng ngấm ngầm đoán ra được mình đã khiến cô thất vọng đến thế nào.
“Tôi sẽ tự có cách.
Dẫu sao cũng không để cô ấy chạy thoát.”
***
Đến đêm, vì công việc cả ngày bận rộn nên gần nửa đêm hắn mới về đến nhà.
Trời hôm nay cũng như đêm hôm ấy, mưa tầm tã, nặng hạt.
Cũng không ngừng làm dấy lên trong hắn một nổi lo toang.
Hắn chạy xe rất nhanh mặc cho người ta hay bảo làng đường về mưa trơn trượt, nguy hiểm.
Mới chạy xe vào nhà thôi là hắn đã cuống cuồng vào tìm cô.
Thấy cô không có trong phòng khách, hắn biết cô đang ở trên lầu, có suy nghĩ chạy lên thì chợt bước chân hắn ngừng lại.
Trước mặt hắn là một bàn thức ăn lê thê nhưng trông vẫn còn nguyên vẹn như thể người chưa từng đụng đến dù chỉ một đũa.
Chén dĩa còn được bày biện như mới.
Sốt ruột, hắn chạy tọt lên lầu.
Định mở luôn cửa vào thì bỗng nghĩ đến cô sẽ tức giận nên chỉ chầm chậm đẩy ra.
Nhưng điều khiến hắn thắc mắc chính là cô không hề có trong phòng! Chiếc giường tuy chăn mền lộn xộn nhưng bóng người thì đâu thấy.
Hắn đảo điên tìm khắp phòng cũng không có, đến mức hắn gần như sắp nổi đoá muốn gào lên thì lại nghe thấy tiếng động lạ.
Tiếng thút thít xuất phát từ ngoài ban công vọng vào khiến tim hắn như lệch đi một nhịp.
Trời đang mưa kia mà!?
Không chờ đợi nổi, hắn phóng ra ngoài, đẩy mạnh cửa ban công khiến người bên ngoài giật nảy mình.
Đúng như hắn nghĩ.
Hắn thấy cô ngồi chểnh mảng dưới nền ban công lạnh lẽo và cả người ướt sũng.
Tuy ngồi giữa màn đêm u tối nhưng hốc mắt đỏ hoe ầng ậng nước của cô vẫn sáng rực.
Hắn chẳng mảy may một lời, đen mặt liền bế xốc cô lên đem vào trong.
Đặt mạnh cô xuống giường, hắn mới quát: “Em điên rồi sao?! Em có thể tức giận, có thể nổi trận lôi đình nhưng không thể là lên tôi sao? Hà cớ em phải tự hành hạ mình như vậy?!”
Cô nhìn hắn trông thật đáng sợ, nước mắt cứ liên tiếp tuôn trào.
“Tôi chính là tức giận! Chính là muốn nổi trận lôi đình đấy!” Vừa nói cô vừa vùng vẫy tuyệt vọng.
Bảo rằng Nguyệt Độc Thất sau khi đọc mấy dòng kết xét nghiệm thai nhi của Tống Y Du mà không buồn bực là nói dối!
Cô cũng là phụ nữ, cô cũng là người có nội tâm nhạy cảm và yếu đuối.
Cho rằng cô là kẻ nghĩ lung tung và bi quan thì càng không có bằng chứng để sai.
Hắn nhìn cô, ánh mắt đỏ lên thể hiện sự tức giận lẫn thương xót.
Cô rõ là không biết, thà cô cứ như lúc trước, bao nhiêu buồn bực cứ gọi thẳng cho hắn, dày vò hắn còn hơn để hắn phải thấy cô tự tổn thương mình như thế này.
Hạc Cảnh Thần không nói nửa lời chỉ trích, vồ lấy cô.
Đôi bàn tay to khỏe nắm lấy gáy cô đẩy mạnh về phía mặt hắn.
Cánh môi mỏng của hắn và cô chạm vào nhau.
Lần nữa cảm nhận sự mềm mại quen thuộc và cơn ướt át xâm lấn xuất phát từ nơi đầu lưỡi.
Chiếc lưỡi của hắn mạnh bạo đẩy vào trong, tinh vi cuốn lấy lưỡi cô.
Hai chiếc lưỡi quấn quýt, chơi đùa hỗn loạn bên trong vòm họng hai người.
Bên ngoài hắn cũng chẳng vừa.
Đẩy cô nằm xuống giường, tay hắn bắt đầu động chạm tuỳ ý.
Cô ở nhà mặc quần đùi nên dễ dàng để đôi bàn tay ấm nóng sờ nắn.
Hắn khẽ khàng sờ từ dưới lên, lên dần khiến cô run rẩy khép hai đùi lại nhưng bất ngờ lại kẹp tay hắn giữa hai làn da thịt mẫn cảm của cô.
Hắn lại tiếp tục manh động.
Từ từ gỡ từng cúc áo của cô ra, nhẹ nhàng từng bước song ném thẳng xuống đất khiến cô bất ngờ không kịp phản kháng.
Môi cô thì đang bị môi hắn