Cứ như bị nói trúng tim đen, Vị Yến hơi khựng người lại, cô còn nhìn ra được tay cô ta có hơi run.
Vị Yến cười cười như mếu với Châu Hạo Nhân: “Châu phó tổng, tôi nào có! Ngài đừng nói linh tinh như vậy chứ!”
Châu Hạo Nhân lại rất thản nhiên, anh ta khoanh hai tay lại trước ngực, còn nhướng mày: “Vị Yến, gọi cô là thư kí cấp cao của Nghiêm tổng thật sự rất gượng miệng.”
Vị Yến nghe đến đây thì máu gần như dồn lên não, có vẻ tức giận cô ta định phản kháng nhưng lại bị Nghiêm Lăng chặn lại.
Nghiêm Lăng cau mày với Vị Yến, rồi quay sang nhìn Châu Hạo Nhân: “Cậu đừng nói bậy nữa, đừng để thực khách chú ý!”
Nghiêm Lăng vừa nói thì mới để ý, hầu như bao nhiêu khách khứa lúc bấy giờ đã chú ý hết vào bọn họ rồi.
Đành phải lên tiếng giải vây, Hạc Cảnh Thần hắng giọng: “Tạm gác chuyện này lại đi.
Vợ tôi không sao.”
Nghe theo hắn, cô cũng gật đầu cười với bọn họ.
Nhưng trong lòng lại khó hiểu lan dần.
Sao nhìn người đàn ông tên Châu Hạo Nhân này lại khó khăn với Vị Yến vậy nhỉ? Nghe qua thì nghĩ anh ta đang bênh vực cô nhưng càng ngẫm thì càng nhìn ra anh ta là đang mượn cớ mắng Vị Yến.
Hạc Cảnh Thần nhìn cô rồi lại nhìn bọn họ, hắn nói: “Tôi sẽ đưa vợ tôi đi nghỉ một lát.
Chuyện hợp đồng này cứ vậy mà thực hiện.”
Đồng lúc cả ba người đều cúi đầu chào hắn: “Vâng, Hạc tổng.”
Nguyệt Độc Thất lại khá bất ngờ.
Không hiểu hắn đang muốn đưa cô đi là ý gì.
Nhưng chân thì vẫn bước theo hắn.
Đi đã hơi xa bọn họ thì cô mới nghe hắn cất lời: “Vị Yến lúc trước là thư kí của Châu Hạo Nhân.
Sau này cô ấy bất ngờ nghỉ việc để quay sang làm cho Nghiêm Lăng.
Nhìn như vậy nhưng thật ra mối quan hệ bị giấu kín này của bọn họ rất phức tạp.”
Nguyệt Độc Thất xem như đã giải ra được câu hỏi nhưng điều cô chú ý chính là câu trả lời của hắn.
Cô đưa mắt nhìn hắn, “Nam thần! Anh đọc được suy nghĩ của em à?!”
Hắn lại bất ngờ bật cười, “Không, không có thuật đọc tâm nào đâu.” Vậy thì chỉ có thể là từ khi nào hắn đã quá mức hiểu cô rồi.
Hạc Cảnh Thần dẫn cô đến một căn phòng chuyên dụng cho khách khứa nghỉ ngơi.
Đỡ cô ngồi xuống, hắn bảo: “Sáng nay đã bảo em chưa khỏe hẳn mà nhỉ?”
Nghe thế thì cô hơi bĩu môi, đảo mắt đi chỗ khác: “Giờ em khỏe hơn rồi, hơn nữa ai bảo mẹ anh cứ nài nỉ em đi chứ?”
Hạc Cảnh Thần không nói gì, hắn vươn tay đột nhiên lại xoa đầu cô một cái.
“Ngồi nghỉ một chút, lát nữa ra ngoài tìm tôi.”
Nguyệt Độc Thất cắn nhẹ môi, gật đầu cho qua.
Đợi hắn rời khỏi phòng cô mới thở dài tựa lưng vào thành ghế.
Lại đột nhiên trong đầu nghĩ về hành động ban nãy của Vị Yến, liền thấy lạ.
Đây là lần đầu tiên cô và cô ta gặp nhau, hà cớ lại cố tình bày ra chuyện đó.
Nguyệt Độc Thất lắc đầu ngán ngẩm, cứ cho là cô thật sự không hợp với đám thượng lưu này đi, đi đến đâu cũng bị người ta dòm ngó, ganh ghét.
Cô hơi nhằm mắt, cố ý để bản thân thư giãn một chút.
Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính.
Bữa tiệc đang diễn ra xôn xao bên ngoài thì vừa lúc này lại có tiếng mở cửa.
Nguyệt Độc Thất choàng tỉnh dậy, ngồi ngay ngắn lại, liếc mắt xem ai đang đi vào.
Thì ngay lúc ấy trước mặt cô là câu nói: “Ghét của nào trời trao của đấy.” Cô thấy Vị Yến thẳng thừng bước đến còn dường như lườm cô một cái.
Nhưng sau đó liền nở một nụ cười tươi tắn, “Chào Hạc tổng phu nhân!”
Từ sau vụ bể ly rượu thì cô cũng được coi như hoàn toàn mất hết cảm tình dành cho Vị Yến.
Nhướng mày, cô cong môi, gật đầu cười lại với cô ta.
Nhưng Vị Yến thì lại chẳng mấy vui với thái độ này của cô.
Cô ta bước gần đến chỗ Nguyệt Độc Thất, còn thản nhiên ngồi bên cạnh cô.
Nở một nụ cười kì quặc, Vị Yến lên tiếng: “Thành thật xin lỗi Hạc tổng phu nhân.
Là tôi ngốc nghếch đã để đổ ly rượu, may quá mà chiếc váy xinh đẹp này của cô không bị vấy bẩn.”
Nguyệt Độc Thất khẽ chau mày, cô giở giọng trêu đùa: “Váy không bẩn nhờ tâm không bẩn.”
Vị Yến thì chắc không được lanh lợi giống như Tống Y Du, cô nói lời nào đều sẽ hiểu lời đó.
Nhưng Vị Yến thì khác, vừa rồi là cô cố tình mỉa mai một chút mà e là cô ta không nhận ra.
Cô ta ậm ừ cười cười, gật gật lảng mắt sang phía khác.
“Dù sao thì..
việc gì đã để thư kí Vị vào đây tìm tôi thế? Tôi thấy cô không giống đang mệt mỏi lắm.” Nguyệt Độc Thất hạ giọng.
Vị Yến không hồi đáp ngay, còn bật cười: “Là tôi áy náy với Hạc tổng phu nhân thôi.”
Nguyệt Độc Thất cho rằng mấy lời lẽ này chỉ là cái cớ, dẫu sao cô cũng chẳng thể nghỉ ngơi mà có sự góp mặt không vui này.
Cất tiếng: “Tôi không để tâm, cô không cần phải áy náy nữa.” Nói thế này thì cô ta có hiểu cô đang muốn xua cô ta đi không nhỉ?
Nhưng thực tế cho thấy là không!
Vị Yến cười tươi như bông, “Tôi vẫn còn bứt rứt lắm..
Đáng lẽ tôi phải đối xử