Tối hôm đó vì mệt lử, về đến nhà là Nguyệt Độc Thất lăn quay ra ngủ không để cho hắn có cơ hội nói năn gì.
Đến sáng thì cô lại thức dậy vì âm thanh ồn ào xuất phát từ dưới lầu.
Mở mắt trong mệt mỏi, Nguyệt Độc Thất cảm thấy rất không chịu được cảm giác ồn ào khi chỉ vừa mới sớm mai này.
Cô từ từ bước xuống lầu xem rốt cuộc có chuyện gì.
Đi được nửa cầu thang thì cô chợt nhận ra một hình bóng quen thuộc.
Tống Y Du đang đứng trước mặt hắn, hai hàng mi của cô ta dàn dụa không thôi.
Ánh mắt còn đăm chiêu vào hắn như giận hờn, nhìn sơ qua có khi người ta còn tưởng ả là người bị hại mất.
Nguyệt Độc Thất khẽ nhíu mày, cô nhẹ nhàng đi xuống cố gắng để không ai trong hai người họ phát hiện ra mình.
Đứng núp khép nép một bên, cuối cùng cũng nghe ra họ đang nói chuyện gì.
“Đứa con này thật sự là con anh! Hạc Cảnh Thần lẽ nào anh độc ác đến mức chính con mình cũng muốn bỏ?” Nói rồi cô ta còn dùng tay đập đập vào ngực hắn kiểu hờn dỗi.
Nguyệt Độc Thất nghe lén mà quên cả thở.
Cô đưa tay lên miệng che lại để tránh phát ra âm thanh ngoài ý muốn.
Cô còn muốn biết xem Tống Y Du sẽ làm gì tiếp theo.
“Anh khốn nạn lắm! Anh làm em ra thế này mà bây giờ lại cự tuyệt! Anh có nghĩ đến cảm giác của một đứa trẻ không có cha không vậy?!” Tống Y Du liên tục vùng vẫy nhìn thật sự rất chướng mắt.
Hạc Cảnh Thần xem vậy mà vẫn không nói gì.
Hắn dường như vẫn đang nhìn từng hành động của Tống Y Du.
Điều này làm cô chẳng mấy thích.
Rốt cuộc hắn còn không đuổi cô ta đi? Thật sự mềm lòng với ả rồi?
Vì hắn đứng đối lưng vào cô nên cô không thể nào biết được vẻ mặt của hắn bây giờ trông thế nào.
Đang trong cơn suy nghĩ miên man thì đột nhiên Tống Y Du lại nhắc đến cô khiến cô giật mình mém tí thì động đậy.
“Em biết anh không thích ả Nguyệt Độc Thất đó.
Hai năm rồi hai người vẫn chưa có con, anh còn không nhận ra bản thân không dám đụng vào cô ta ư? Cũng có khi cô ta bị vô sinh đấy! Anh ghét cô ta như vậy, người đàn bà độc miệng, ương bướng đó.
Hà cớ phải giữ cô ta lâu như vậy?” Song, Tống Y Du nắm lấy vạt áo hắn, mếu máo: “Anh ly hôn với cô ta đi, rồi chúng ta sẽ trở thành một gia đình hạnh phúc.
Cả ba người chúng ta.”
Nguyệt Độc Thất tự nhận bản thân là người phụ nữ có thói quen đả kích những kẻ không ra gì bằng lời nói có thiên hướng châm biếm.
Nhưng ghét cô đến mức cho rằng cô vô sinh là thế nào? Cô ta sướng quá hoá điên rồi chắc?!
Nguyệt Độc Thất mặt mũi tối sầm, định đứng lên bước tới tự thân tự xử ả thì đột nhiên lại nghe hắn lên tiếng.
“Tống Y Du, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần là tôi không thích đánh phụ nữ rồi!?” Lúc này cô không thấy nhưng thật sự gương mặt hắn đang đỏ tấy vì tức giận.
“Cô lấy một đoạn phim do mình tự dàn dựng rồi bảo đứa con hoang trong bụng cô là con tôi.
Cô phải vô liêm sĩ đến mức nào?!”
Tống Y Du rất e sợ vẻ mặt hắn hiện tại.
Ả tự động co rúm người lại, vừa lắc đầu vừa khóc lóc: “Không có, em thật sự không lừa anh, Cảnh Thần! Em chỉ là..
chỉ là hy vọng con em có một người cha thôi.”
“Nếu con cô cần một người cha vậy còn con tôi thì sao? Nếu tôi thương hại và lo cho con cô thì ai lo cho con tôi?” Nguyệt Độc Thất đường đường chính chính bước từ cầu thang xuống, khuôn mặt nghiêm nghị, cô nói.
Sự xuất hiện cùng mấy lời đó của Nguyệt Độc Thất khiến hai người ai cũng đứng hình.
Ắt trong đầu ai cũng đang nghĩ đi nghĩ lại lời vừa rồi từ cô, đặc biệt là hắn.
Còn tâm cô thì thật sự biết bản thân chỉ đang nói vậy để đãi ngộ Tống Y Du thôi.
“Con cô..
con cô..” Bỗng dưng giọng ả lại run run.
“Con tôi thì sao? Nếu Hạc Cảnh Thần yêu thương đứa con từ trên trời rơi xuống của cô vậy đứa con của anh ấy trong bụng tôi đem cho ai?” Vẫn phải nhắc lại rằng cô chỉ đang đả kích Tống Y Du mà thôi nhưng có vẻ đã có hai con người tin đến sái cả cổ.
“Cái gì..? Cô..
cô..
có..?” Tống Y Du trợn ngược hai mắt lên, dường như không tin vào tai của mình.
Nguyệt Độc Thất nhếch mép, mới dọa một tí đã sợ như vậy.
Cô hé môi định nói gì đó thì đột nhiên bị hắn chặn họng.
“Con anh không đem cho ai hết!” Cô giật mình ngưỡng cổ nhìn hắn.
Đôi mắt như thể đang giật giật long lanh, rất kì lạ.
“Anh..” Cô chần chừ.
“Đừng nói nữa, ăn sáng đi, ăn xong thay đồ.” Hắn hất cằm về phía phòng ăn.
Cô chau mày, “Thay đồ? Để làm gì?”
Hắn đang định xoay bước đến phòng ăn thì khựng chân lại, “Đi bệnh viện.”
“H..
Hả?!” Nguyệt Độc Thất trợn mắt.
Bệnh viện? Bệnh