Đã hơn hai tuần kể từ bữa tiệc của Nặc gia.
Sau chuyện rủ bè kéo lũ làm náo loạn ngày vui của nhà họ Nặc thì Nguyệt Độc Thất cũng không được phép đi đâu lung tung nữa.
Hạc Cảnh Thần hắn tuy có vẻ vui khi cô một mình xông pha chiến trận để bảo vệ chồng mình khỏi tay người đàn bà khác.
Nhưng không có nghĩa hắn sẽ không tức giận việc cô tự ý ăn mặc lộng lẫy, bay nhảy tung tăng khi trong bụng đang mang một tiểu thiên thần.
Đêm hôm đó sau khi về nhà, lấy cái cớ là phạt cô vị tội quậy phá, không biết điều.
Hắn hành cô suốt đêm, ban đầu có ý đồ thú tính nhưng rất sớm cô đã nhận ra âm mưu này nên hết lời can ngăn.
“Không được! Đứa bé chỉ mới một tháng tuổi, anh điên rồi sao?”
Hạc Cảnh Thần cũng không phải cuồng làm tình đến độ phó mặc cái thai kia của cô nhưng tận sâu đáy mắt hắn là một sự nuối tiếc không nguôi.
Đã tức giận việc cô đi lang thang đã đành, còn phải nhẫn nhịn “ăn chay, không ăn thịt”, hắn nghiến răng ken két.
“Em đùa tôi chắc?” Vừa nói xong hắn lật ngược người cô lại trong sự ngỡ ngàng của Nguyệt Độc Thất.
“Hả? Anh tính làm gì?” Hắn không trả lời cô.
Tự tay kéo khoá đầm ngủ cô xuống, còn lấy tay sờ sờ chiếc lưng mịn màng, trắng nõn như thiếu nữ của cô.
Cô tưởng hắn có ý đồ xấu xa, tính hét toáng lên thì ai dè đâu hắn đã giúp cô hét lên luôn rồi.
Đôi bàn tay mạnh mẽ, to lớn của hắn xoa bóp lưng cô như đang mát-xa, nhưng lại hơi đau đau khó tả.
Hắn xoa bóp hết cả lưng cô, từ vai trở xuống nhưng không phải cái xoa nào cũng dễ chịu làm suốt đêm hôm đó trong căn phòng ngủ của đôi vợ chồng toàn phát ra mấy âm thanh dễ “hiểu nhầm”.
“Ư..! Á..
không, chỗ đó! Không được!”
“Anh nhẹ một chút không được sao?..
A..
Ưm!”
Làm ơn làm phước đi, người ngoài nghe thấy còn nghĩ hắn nổi máu dã thú, đè ngửa cô ra ăn thịt khi đang bụng mang dạ chửa mất!
Thoáng cái thời gian đã lâu như vậy.
Từ đêm đó đến nay Nguyệt Độc Thất luôn được mọi người bảo đảm an toàn nên không cho phép cô đi đâu xa.
Hắn cứ như ma vương từ địa ngục trỗi dậy, cô cứ thử bước một ngón chân ra đường xem hắn có “dày vò” cô không? Mạch Cẩm thì như cánh tay phải đắc lực của hắn vậy, rõ ràng là hai người bọn họ đã thân thiết hơn rất nhiều để có thể gọi nhau hai tiếng “chị em” vậy mà cả ngày luôn khư khư điện thoại bên cạnh, cứ hễ mà cô manh động thì sẽ như loa báo động.
Vào thời điểm dầu sôi lửa bỏng này, ngay cả thanh mai trúc mã Tiệp Như cũng nói không với cô.
Trừ khi là cô nàng đến nhà thăm Nguyệt Độc Thất, chứ nửa lời buông ra cũng đồng tình với Hạc Cảnh Thần!
Thật là ép người quá đáng mà? Họ không biết bà bầu rất dễ trầm cảm ư? Muốn cô trầm cảm? Cô liền trầm cảm cho bọn họ xem!
Thực tế câu trả lời là biết, nhưng biết cũng như không.
Chỉ cho đến một ngày khi Nguyệt Độc Thất nổi máu chơi bời.
Biết không thể đi xa nên từ sớm cô đã ủ mưu đến công ty của hắn.
Sáng sớm thì cô tạm biệt hắn đi làm rất thân mật: “Anh đi làm an toàn, về sớm, chồng!” Còn bạo gan hôn lên môi hắn trước một cái trong ánh nhìn tròn xoe của hắn.
Vậy mà ngờ đâu, đến trưa thì chị rắn độc này đã lên cơn rồi.
Nguyệt Độc Thất tự tay mình chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn với đầy đủ các món ngon mà cô thường hay gọi là “món tủ” của mình.
Gói gọn nó trong mấy chiếc hộp cơm xếp chồng chồng lên nhau trông vô cùng gọn gàng, đẹp mắt.
Mạch Cẩm thấy được kế hoạch này, liền ngăn cản: “Cô chủ, người tính đi đâu?”
“Đi lên công ty, chị đi với em chứ?” Cô nháy nháy mắt mấy cái tinh nghịch như một chú mèo ba tư quyền quý mà đáng yêu.
Tiếc thay, chị Mạch Cẩm này quá lạnh lùng! Ba cái trò dễ thương của cô, cùng lắm là có tác dụng với Hạc lão phu nhân, Tiệp Như và Hạc Cảnh Thần hắn.
Chứ đối với Mạch Cẩm bao giờ cũng thất bại!
Nguyệt Độc Thất bĩu môi, “Chị à, em bé của em chỉ mới một tháng, cả nhà đã lo đến mức này.
Nếu hơn bốn, năm tháng, mọi người sẽ còn cầm tù em đến mức nào? Em thật sự rất muốn trầm cảm rồi.”
Mạch Cẩm nhìn cô nghiêm nghị, “Nếu cô chủ muốn trầm cảm thì cứ vậy đi.”
“Ơ kìa! Chị đùa em à? Thôi mà chị Mạch Cẩm! Nếu chị sợ trừ lương em sẽ bảo kê cho chị..” Nói đoạn thì cô hơi dừng lại, rồi lại nói tiếp: “Chắc chắn sẽ vừa bảo kê, vừa bảo đảm!”
Mạch Cẩm nhìn cô thật bất lực.
Thứ cô ấy sợ không phải là lương mà là Hạc Cảnh Thần kia kìa! Trong cái nhà này có ai là không biết hắn nỗi giận sẽ khiến quần chúng hồn bay phách tán?
Nguyệt Độc Thất cứ như rót mật vào tai Mạch Cẩm, cô đứng đó cứ lượn qua lượn lại trước mặt chị.
Và cuối cùng thì mũi tên cũng trúng hồng tâm!
Mạch Cẩm thở dài ngao ngán: “Tôi đồng ý, nhưng tôi không thể đi cùng người được vì sáng nay tôi đã được ông chủ giao cho mua vài thứ bổ thai cho người.
Tôi sẽ điện thoại cho thư ký Diêu