Hắn nghe câu nói của Võ Tinh Huy xong liền lật đật chạy ra ngoài sân, ngồi lên chiếc xe màu bạc sẫm quen thuộc, khởi động máy rồi rời đi.
Nguyệt Độc Thất ở trên lầu, cô cúi gầm mặt xuống hai đùi khóc lóc, nghe tiếng xe của hắn, cô bật dậy chạy ra ngoài lan can.
Lúc cô đi ra thì xe hắn cũng đã dần khuất bóng.
Nguyệt Độc Thất cắn môi, “Anh đi đâu vậy?” Cô khẽ hỏi với hư không.
Không một ai trả lời cô, chỉ còn tiếng gió thổi nhè nhẹ qua mái tóc dài đã rối bời của cô.
Hạc Cảnh Thần chạy rất nhanh đến công ty, trong lòng luôn nuôi nấng ý nghĩ nếu có thể tìm ra chân tướng của đoạn phim đầu tiên thì cô ít ra sẽ tin hắn.
Chạy với cái vận tốc như đua xe đó thì trong chốc lát xe hắn đã dừng bánh trước tập đoàn Hạc thị.
Mặc dù vừa cãi nhau với Nguyệt Độc Thất một trận nhưng chỉ cần hắn bước xuống xe, cái phong thái cao cao tại thượng của hắn lại được ấn nút khởi động.
Người người nhìn hắn đều phải cúi đầu chín mươi độ chào hỏi.
Hạc Cảnh Thần lại không quan tâm, hắn đi thẳng một mạch vào thang máy, ấn số tầng làm việc của hắn rồi biến mất.
Tác phong của Hạc Cảnh Thần bao giờ cũng nhanh gọn lẹ, lề mề là tính từ không nằm trong từ điển của hắn.
Cánh cửa thang máy mở ra là chân hắn đã đùng đùng cất bước.
Mở cửa văn phòng một cách mạnh bạo, người trong căn phòng bị khí thế lạnh lùng, ngang tàng kia của cô hắn làm cho khiếp sợ.
Trước mắt hắn là một thanh niên, cũng không hẳn là vậy, nhìn tướng tá cũng rất ra gì.
Trạc hai mươi tám, hai mươi chín.
Nhưng người này vẻ mặt không mấy thiện cảm, trên người anh ta là vô số hình xăm rồng bay phượng múa chẳng khác nào một tay chơi lâu năm, gương mặt đanh đá mọi góc cạnh đều muốn nhăn lại.
Trong phòng của Hạc Cảnh Thần hắn mà còn dám rút thuốc ra hút hít phì phèo.
Hắn nhíu mày, tỏ ra khó chịu, liếc qua Võ Tinh Huy đứng bên cạnh lại thấy cậu ta chỉ mím môi lắc đầu ngán ngẩm.
Hạc Cảnh Thần thở dài, đưa tay lên xoa bóp thái dương.
Song, hắn tiến tới giật luôn cả điếu thuốc trên tay anh chàng nhìn có vẻ hổ báo cáo chồn kia, vứt sang cho Võ Tinh Huy đem đi thủ tiêu, còn hắn nhàn hạ rút khăn tay ra lau chùi.
Anh bạn này bị thái độ hắn chọc vào chỗ tức, anh ta đứng phắt dậy, quát vào mặt hắn: “Này!”
Ôi thôi đi! Quát gì được chứ? Tỏ vẻ là vậy nhưng Hạc Cảnh Thần cao hơn anh ta tận nửa cái đầu, hắn thật sự quá quá cao cộng thêm ánh mắt vô cảm lạnh giá đó khiến cho người đối diện có muốn manh động cũng phải khựng lại.
Anh chàng nọ cắn răng, chưa gì đã thấy thua kém rồi.
Hạc Cảnh Thần nhướng mày, “Muốn làm gì thì cũng nghĩ lại trước đi.”
Hắn xoay bước đi tới bàn làm việc của mình, ngồi xuống ghế của hắn.
Quay sang Hạ Trạch cũng có mặt trong phòng.
Hạ Trạch hiểu ý, “Chúng tôi bắt đầu đây.”
Anh chàng kia cười giễu: “Bắt đầu cái gì? Tôi không nói các người cũng không làm sao ép được đâu.”
Võ Tinh Huy trở lại phòng, vừa hay nghe được câu nói này: “Không nói rồi cũng phải nói.
Tổng giám đốc của chúng tôi không thích dùng biện pháp mạnh thì tôi dùng thay.”
So với Hạc Cảnh Thần thì Võ Tinh Huy bớt đáng sợ hơn nhiều nhưng dù gì cũng là một đại thiếu gia, sau này còn sẽ trở thành một lão đại của Võ gia, đều là người tai to mặt lớn, muốn làm gì chẳng được?
Anh ta nút nước bọt, ngồi thụp xuống ghế sô pha trong phòng.
Hạ Trạch nhức đầu, hỏi thẳng: “Anh tự nói đi.
Anh tên gì?”
“Tên gì còn lâu mới nói.” Anh chàng kia hùng hổ đáp lời.
“Bốp!” Bất ngờ lại nhận phải một cái bộp đầu từ đôi bàn tay lớn của Võ Tinh Huy.
“Đừng có giỡn mặt!” Anh ta đột ngột bị đánh như vậy thì đứng phắt lên, mắt đối mắt với Võ Tinh Huy.
Hạc Cảnh Thần ghét nhất là đã không hợp tác còn làm lớn chuyện.
Hắn đập bàn một tiếng thật mạnh cắt ngang bầu không khí như mèo với chó của hai người kia, “Đừng có loạn!”
Võ Tinh Huy chậc miệng, đẩy đối phương ngồi xuống ghế: “Đợi hắn ta nói thì chắc đến sáng.
Hắn ta tên Tống Dĩ An, là con trai nuôi của nhà họ Tống.”
Hạc Cảnh Thần đưa tay lên chống cầm suy ngẫm, “Ha? Con trai nuôi nhà họ Tống?”
Hạ Trạch lại lặng lẽ tiếp lời: “Chắc cũng thuộc dạng yêu thương em gái lắm, cậu ta là người chủ trì để lập ra đoạn phim giả kia, còn bằng cách nào thì chính Tống Y Du còn không biết chính xác.”
“Chậc! Kinh tởm quá đấy nhỉ, Tống Dĩ An?” Võ Tinh Huy không ưa người đàn ông này, từ đầu giờ đến cuối đều mở miệng mỉa mai.
“Hừ, các người nên mở miệng ra gọi em tôi một tiếng “tiểu thư Nặc Tiểu Ưu” đi.” Tống Dĩ An thật sự rất giống với tính cách của Tống Y Du, mạnh miệng dù không biết mình đang ở cái thế nào.
Hạc Cảnh Thần trầm mặc, hắn chầm chậm nắm lấy cái bình hoa bên cạnh.
“Loảng xoảng!” Chiếc bình hoa xinh đẹp vỡ tan nát dưới chân Tống Dĩ An, anh ta còn may mắn rút chân lại kịp không thì lại biến thành nạn nhân của nữ thần thủy tinh rồi.
“Cái gì đấy?!” Tống Dĩ Anh hét lên.
Lại chạm phải ánh mắt sắc bén như sói săn của hắn.
“Ngậm miệng lại! Cái tên Nặc Tiểu Ưu không phải thứ để đám người ngu ngốc như các người ưng gọi bừa là gọi, ưng nhận bừa là nhận.
Tống Y Du? Cô ta còn chưa xứng với chính cái tên của mình thì lấy đâu tư cách nhận mình là Nặc Tiểu Ưu?” Từ lúc hắn vào phòng thì đây là lần đầu hắn mở miệng nói nhiều như vậy nhưng mỗi