Hạc Cảnh Thần chỉ vừa định manh động thêm một chút nữa thì cánh cửa phòng đột nhiên reo lên mấy tiếng “lộc cộc” khiến cả cô và hắn chực đứng hình.
Hạc Cảnh Thần hắn tối sầm mặt, đành phải ngồi dậy chỉnh sửa lại quần áo, tác phong.
Nguyệt Độc Thất thở phào nhẹ nhõm, cô cũng chỉnh lại quần áo một chút rồi để hắn ra mở cửa.
Thiết nghĩ đối với Nguyệt Độc Thất thì làm điều đó ở bệnh viện thế này thật sự rất gượng gạo.
Cánh cửa được mở ra, người bước vào là một y tá trẻ tuổi.
Cô ấy cũng là y tá hay kiểm tra tình hình sức khỏe cho Nguyệt Độc Thất nên sớm đã quen với cô.
Chỉ có điều cô ấy đối với Hạc Cảnh Thần là thái độ sợ hãi, nhất là lần này khi cô vừa bước vào liền nhận ra gương mặt không mấy thiện cảm của hắn khiến cô ấy run bần bật.
Nguyệt Độc Thất nhận ra bờ vai rung lên của cô y tá thì khoé môi cũng giật giật.
Cô đảo mắt nhìn Hạc Cảnh Thần, trông mặt hắn chẳng vui vẻ gì cả.
Cô y tá thật sự chỉ muốn kiểm tra nhanh một chút rồi rời khỏi đây.
Lại phát hiện nhịp tim của Nguyệt Độc Thất tăng lên.
Cô nhìn Nguyệt Độc Thất: “Thiếu phu nhân giữ bình tĩnh nhé.
Kích động sẽ dẫn đến nhiều vấn đề đấy.”
Nguyệt Độc Thất không hiểu rõ, cô hỏi lại: “Có chuyện gì sao ạ?”
Cô y tá dõng dạc đáp: “Nhịp tim của phu nhân tăng cao lắm.
Tôi còn chưa kiểm tra huyết áp nữa nhưng mà..” Vế sau chữ nhưng mà Nguyệt Độc Thất cũng dư sức đoán được.
Hạc Cảnh Thần bức bối thế kia thì ai muốn ở lại?
Nguyệt Độc Thất lắc đầu với cô y tá: “Không sao đâu.
Tôi sẽ chú ý.
Chị cứ đi làm việc đi.” Cô y tá như gặp được vị cứu tinh của cuộc đời mình, cô gật đầu rồi đi ra khỏi phòng, còn đóng cửa lại đàng hoàng.
Để cô y tá đi rồi Nguyệt Độc Thất mới quay sang nhìn hắn.
“Anh thấy chưa? Giờ thì không được đâu.”
Hạc Cảnh Thần khoanh tay trước ngực, hắn hừ lạnh.
Nguyệt Độc Thất không khỏi cảm thấy dáng vẻ giận dỗi này của hắn vừa trẻ con vừa buồn cười.
Chín tháng dài như vậy, ép hắn nhẫn nhịn đúng là quá khó khăn.
...
Bà Dư Miên ra đến xe đưa đón, trước khi lên xe còn nói với vệ sĩ thân cận của mình: “Sai người điều tra cho tôi về vợ của Hạc Cảnh Thần, Nguyệt Độc Thất.” Đối với Dư Miên, qua cuộc gặp gỡ này bà không hề tin rằng nó là sự trùng hợp.
Bà vừa định bước lên xe thì bỗng dưng từ phía sau truyền lại một tiếng người gọi bà: “Bác Dư?”
Dư Miên bất ngờ quay đầu.
Người đối diện là một cậu thanh niên cũng gần ba mươi.
Ngũ quan ưu tú, vóc dáng cao ráo rất chuẩn.
Anh chàng này vừa thấy Dư Miên đã ráo riết chạy theo muốn chào hỏi.
“Châu Hạo Nhân?” Dư Miên mở miệng nhắc tên của cậu ta.
Châu Hạo Nhân gật đầu cười với Dư Miên.
“Đã lâu chưa gặp bác!”
Dư Miên và Châu Hạo Nhân dường như khá thân thiết.
Cậu ta mở miệng liền gọi Dư Miên một tiếng bác, hai tiếng cũng bác.
“Bác đến bệnh viện này làm gì vậy ạ?” Châu Hạo Nhân tò mò hỏi.
Dẫu sao Dư Miên cũng là người đàn bà ít khi thấy mặt, anh ta bất ngờ cũng là lẽ đương nhiên.
“Ta đến thăm vợ của Hạc Cảnh Thần.” Dư Miên tuy đối xử với Châu Hạo Nhân khá niềm nở nhưng thực tâm bà không quan tâm đến anh chàng này.
Châu Hạo Nhân cũng không phải không nhận ra ngụ ý trong lòng Dư Miên.
Trước đây cả anh và Hạc Cảnh Thần đều cùng theo đuổi một người là con gái của bà.
Nhưng sau này người đó mất tích, anh ta đã nhanh chóng từ bỏ, còn cái tên Hạc Cảnh Thần kia vẫn âm thầm tìm kiếm, chờ đợi.
Vậy nên sau trong thâm tâm của Dư Miên không quá xem trọng anh như người đàn ông tài hoa đó.
Chỉ là Châu Hạo Nhân rất đỗi hoài nghi, sau này Hạc Cảnh Thần cưới vợ nhưng con mắt nhìn của Dư Miên đối với anh cũng không khá khẩm hơn.
“Vợ của Hạc Cảnh Thần? Là cô gái tên Nguyệt Độc Thất đó ạ?” Châu Hạo Nhân thoáng hỏi.
Dư Miên càng ngẫm nghĩ càng không ưa thích gì quá nhiều.
Bà từ khi nào đã ngồi luôn lên xe.
Để vệ sĩ đóng cửa xe lại, bà nhìn qua khung cửa sổ xe nói vài câu với Châu Hạo Nhân: “Hôm nay e là ta khá bận.
Cháu đến đây ắt cũng có việc riêng, vậy thì cứ đi làm đi!”
Châu Hạo Nhân nhận ra ý tứ trong lời nói của bà, cậu cúi người chào Nặc lão phu nhân, đứng nhìn chiếc xe của Dư Miên rời đi.
Châu Hạo Nhân có một người bạn làm việc tại bệnh viện này.
Hôm nay anh ta đến đây là để bàn một số chuyện lại bất ngờ gặp Nặc lão phu nhân cứ ngỡ đã ngàn năm ở ẩn.
Rồi còn hay tin vợ của Hạc Cảnh Thần ở bệnh viện, anh ta tất nhiên sẽ nổi lên cơn tò mò.
Không lâu sau đó thì Châu Hạo Nhân có hỏi số phòng mà Nguyệt Độc Thất đang ở.
Dõng dạc đến đó có ý muốn “trò chuyện”.
Nguyệt Độc Thất chỉ vừa dặn Hạc Cảnh Thần ra ngoài mua cho cô một ít đồ.
Lúc cô đang ở trong phòng đọc một tờ báo nhỏ thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên.
Rốt cuộc là còn ai muốn đến thăm cô nữa? Nếu Hạc Cảnh Thần trở về hắn sẽ cứ thế mở cửa đi vào.
“Mời vào!” Nguyệt Độc Thất nghĩ không ra là ai