Xem ra Hạc Cảnh Thần sẽ đến trong vài phút nữa.
Trong vài phút ngắn ngủi này, ít nhất Nguyệt Độc Thất phải trụ vững để không phải ngã vào bất cứ chiều hướng dư luận nào từ hai phía.
Lại chợt nhớ đến vết bớt mà Dư Miên nói đằng sau lưng cô.
Đúng là từ nhỏ cô đã có nó, cũng không biết nguyên nhân vì sao.
Bản thân hoàn toàn không có ý định thừa nhận nhưng những trùng hợp giữa cô và đứa con gái mất tích mười mấy năm của Dư Miên khiến Nguyệt Độc Thất sắp hoang mang hết mức.
Nặc Vân Quang còn chẳng hiểu vấn đề mà Dư Miên nói, ông ta chỉ chỉ tay về phía Dư Miên: “Bà..
bà..
đúng là thật hết nói nổi! Chỉ vì không muốn nhận con bé là con của mình mà cũng có thể xem Hạc thiếu phu nhân là con gái?” Ông ta đưa tay về hướng Tống Y Du.
Dư Miên không quan tâm đến mấy lời kia.
Tình cảm vợ chồng của Dư Miên và Nặc Vân Quang sớm đã rạn nứt.
Bây giờ ông ta không nghe bà nói thì bà cũng không nghe ý kiến của ông ta.
Hai người, ông nói gà, bà nói vịt.
Riêng Châu Hạo Nhân từ khi nghe Dư Miên nhận Nguyệt Độc Thất làm con gái luôn để ý rất kĩ.
Cuối cùng anh ta mới lên tiếng: “Bác Dư, chắc không phải tự dưng mà bác lại muốn nhận Hạc thiếu phu nhân là con?”
Tính tình của Dư Miên ai cũng biết.
Nếu có thể nhận con rơi con rớt dễ dàng như vậy thì ngay từ đầu đã không gây khó dễ cho Tống Y Du.
Dư Miên chắc cú từng từ ngữ mình nói ra.
“Con bé là Nặc Tiểu Ưu!”
Cả gian phòng gần như ai nấy cũng bị chấn động trước thông tin nghe có vẻ quái gở này.
Nặc Vân Quang tất nhiên là người không dễ tin nhất, ông ta cất lời phủ nhận: “Phu nhân bà cũng đừng điên đến mức đó chứ? Tống Y Du con bé không phải Nặc Tiểu Ưu thì thôi còn nhận Hạc thiếu phu nhân làm Nặc Tiểu Ưu?”
Dư Miên chợt cười khinh trước câu nói vừa rồi phát ra từ miệng Nặc Vân Quang, bà bĩu môi: “Câu này nên nói ngược lại mới đúng.
Nguyệt Độc Thất nếu con bé không phải Nặc Tiểu Ưu thì thôi còn đến lượt cô gái Tống Y Du kia sao?”
Trong căn phòng bệnh bắt đầu nặc nồng mùi sát khí.
Đôi vợ chồng già này ánh mắt như toé ra lửa, không ngừng lườm liếc nhau.
Châu Hạo Nhân lại đặc biệt quan tâm đến vấn đề về Nặc Tiểu Ưu.
Anh ta cố tình xoa dịu cơn bứt rứt của Nặc Vân Quang, xoay qua tiếp tục hỏi bà Dư Miên: “Bác Dư, cơ sở nào để bác biết Hạc thiếu phu nhân đây là Nặc Tiểu Ưu?”
Nguyệt Độc Thất tuy không thích bị lôi kéo vào câu chuyện của cô bé Nặc Tiểu Ưu đó.
Nhưng cũng phải công nhận Châu Hạo Nhân hỏi rất đúng.
Nặc Vân Quang không thèm nghe lý do của Dư Miên đã muốn lên tiếng phản bác.
Dư Miên nhếch môi, bà nhìn Nguyệt Độc Thất ngồi bên cạnh, ánh mắt dịu dàng xuống rất nhiều: “Là mẹ, sẽ không bao giờ nhận nhầm con.
Huống hồ, Độc Thất không giống ta sao?” Có vẻ Dư Miên đã không thể tiếp tục chờ đợi, bà chỉ muốn mau chóng làm rõ vấn đề để được nghe Nguyệt Độc Thất gọi một tiếng “mẹ” sau mấy chục năm.
Cả ba người phía trước, ai nấy cũng chực đứng hình.
Nhất là Nặc Vân Quang và Châu Hạo Nhân.
Bọn họ tức khắc nhận ra có điều kì lạ.
Nguyệt Độc Thất và Dư Miên đứng chung như vậy mới cảm thấy hai người giống nhau như hai giọt nước.
Nặc Vân Quang gần như bị lệch đi một nhịp tim.
Không phải chứ chính là câu hỏi xuất hiện trong đầu ông ta.
Nếu Nguyệt Độc Thất thật sự là đứa con gái đã mất tích rất lâu ấy thì bao lâu nay ông ta làm gì với cô?!
Châu Hạo Nhân cũng im lặng.
Nếu bảo Nặc Tiểu Ưu là Tống Y Du chắc đoạn tình cảm khi xưa anh ta từng dành cho Nặc Tiểu Ưu sẽ vĩnh viễn không trở lại nữa.
Nhưng còn Nguyệt Độc Thất, nếu Nguyệt Độc Thất là Nặc Tiểu Ưu..? Có vẻ cảm giác khác đi rõ rệt.
“Nguyệt Độc Thất, con bé cũng có vết bớt nhỏ sau lưng giống Nặc Tiểu Ưu.
Giống hơn so với cái hình xăm giả tạo của Tống Y Du nhiều.” Dư Miên tiếp tục đưa ra luận điểm của bản thân, còn không quên đá xoáy vào chi tiết dối trá do Tống Y Du tạo dựng.
Phải! Nói chính xác, để lừa được Nặc Vân Quang, cô ta đã rất khôn ngoan khi tra cứu được thông tin về chiếc bớt của Nặc Tiểu Ưu, còn đi xăm một cái.
Nặc Vân Quang vốn là kẻ hời hợt, hơn nữa ít ai có vết bớt nhỏ sau lưng có hình mặt trăng đó nên ông ta cũng rất nhanh nghĩ hình xăm đó là thật.
Cứ như giác quan nhạy bén của một người mẹ.
Dư Miên lần đầu nhìn thấy hình xăm kia chỉ liếc nhìn khinh bỉ.
Nhưng đối với Nguyệt Độc Thất, đó chắc chắn không thể là hình xăm mà chính là một vết bớt thật sự.
Nguyệt Độc Thất nhíu mày, nhận ra sự tò mò của đám người kia.
Cô chỉ khẩn trời khẩn Phật cho cô nhanh nhanh thoát khỏi tình cảnh này! Quá thê lương rồi, cô chẳng biết phải làm gì ngoài việc ngồi nghe Dư Miên tranh luận hợp lý hơn bao giờ hết.
Vừa lúc cô nhắm mắt khóc ròng trong lòng thì từ bên ngoài hành lang đột ngột phát ra mấy tiếng chân đi khá nhanh.
Tiếng giày chạm đất kêu mấy tiếng lộp cộp nghe rất rõ.
Cả căn phòng dường như ai cũng đều ngừng lại chú ý tiếng bước đi này.
“Vợ tôi mệt rồi, cãi nhau cũng nên lựa chỗ mà cãi!” Hạc Cảnh Thần tay đun vào túi quần, lạnh lùng nhưng tự tin sải bước vào phòng, đi theo sau hắn còn có thư ký Diêu thân cận.
Nhìn thấy Hạc Cảnh Thần là như nhìn thấy một phép màu nào đó.
Lại đối với từng người là những loại cảm xúc khác nhau.
Có người thì vui mừng