Nặc Tiểu Ưu còn chưa kịp hỏi ông vì sao lại hấp tấp như vậy thì đã thấy Nặc Vân Quang kéo va li đi thẳng về hướng cổng chính, đến cả một cái quay đầu nhìn lại cũng không có.
Nặc Tiểu Ưu được Hạc Cảnh Thần bế trên tay nhưng hai tròng mắt cô rung rung.
Nhìn bóng hình gầy gầy khuất sau cầu thang xuống của sân bay mà cô vẫn còn rất ngơ ngác.
Dường như có điều gì không đúng.
Cha của cô nhất định không thể hành xử với cô như vậy!
Hạc Cảnh Thần nhận ra nét buồn ẩn hiện trên khuôn mặt bé nhỏ ấy.
Anh đưa tay chạm vào chiếc má mềm mại, giọng anh trầm trầm: “Làm xong việc ông ấy sẽ về nhà với em thôi.”
Nặc Tiểu Ưu cắn nhẹ môi dưới, “Anh Cảnh Thần, em không muốn về nhà bây giờ.”
Hạc Cảnh Thần tròn mắt khi nghe câu nói của cô: “Ý em là sao?”
Nặc Tiểu Ưu đột nhiên với biểu cảm rất quyết tâm, cô quay mặt lại nhìn anh chằm chằm: “Anh dẫn em đến công ty của cha nhé?”
Hạc Cảnh Thần nghe xong mặt mũi lập tức tối sầm lại, “Không được.
Em phải về nhà đi, cha em đã dặn anh đưa em về rồi.”
Nặc Tiểu Ưu mặt nhăn mày nhó ngay sau đó.
Cô không muốn về nhà.
Thời gian cô gặp Nặc Vân Quang chỉ mới được tính trên đầu ngón tay thôi đã vội vàng từ biệt.
Lẽ nào ông ấy không biết cô thật sự rất nhớ ông ấy sao?
Mặt cô bí xị, “Nhưng em..”
Hạc Cảnh Thần đưa tay xoa đầu cô: “Đừng buồn, em nên nghĩ đến công việc của cha.”
Dẫu rất nghe lời và rất hiểu chuyện.
Nhưng trước đây Nặc Vân Quang chưa từng đi công tác xong liền chạy một mạch về công ty như thế.
Cô lấy tay níu áo Hạc Cảnh Thần: “Chỉ lần này thôi, nhé? Ông ấy nhất định không mắng em hay mắng anh đâu!”
Hạc Cảnh Thần như tản băng nghìn năm không tan, mặt anh lạnh tanh.
Bế cô đi thẳng ra phía chiếc xe đen đang chờ sẵn bên ngoài.
Đặt cô ngồi ngay ngắn trên xe, anh cho người chạy đến địa điểm là biệt thự Nặc gia.
Nặc Tiểu Ưu như xuất hiện đám mây đen trên đầu.
Cô quay mặt mè nheo với anh: “Cảnh Thần, anh chiều em một lần này thôi!”
Hạc Cảnh Thần hiển nhiên lắc đầu: “Đảm bảo an toàn cho em là trên hết.
Đừng quậy!”
Nặc Tiểu Ưu biết anh trông mình rất cực, ngày ngày đi theo cô nhìn anh bây giờ không khác mấy anh vệ sĩ hay mấy anh phục vụ thân cận.
Nhưng cô không khuất phục.
Từ nhỏ vốn đã có trực giác nhạy bén, cô thành thật muốn biết tại sao cha lại một bước không quay đầu luyến thương!
Nghĩ là làm, Nặc Tiểu Ưu đột nhiên leo lên người anh.
Thân hình mảnh khảnh, nhỏ bé ngồi gọn trên đùi anh, hai tay ôm chặt cổ Hạc Cảnh Thần.
Hít một hơi thật sâu.
“Chụt!” Hôn lên má anh một lần nữa, nụ hôn đáng yêu và trong sáng giống như tình cảm thuần sắc mà cô dành cho anh.
Hạc Cảnh Thần chết sững, anh nhíu mày nhìn cô.
Nặc Tiểu Ưu rất biết cách làm nũng: “Cảnh Thần! Chỉ một lần này thôi! Những lần sau em nhất định nghe lời anh răm rắp!”
Hạc Cảnh Thần như nhìn được đôi mắt long lanh sáng ngời lên của cô.
Hai người mắt đối mắt thật lâu.
Cuối cùng, anh thua!
Hạc Cảnh Thần thở ra một hơi: “Đến tập đoàn Nặc thị đi!” Anh dặn với người tài xế.
Tài xế sau đó nghe theo, lập tức quay vô lăng chuyển bánh.
...
Tuy theo đuôi chiếc xe của Nặc Vân Quang thì ngay từ đầu vốn là không theo kịp.
Nhưng cũng chẳng lâu sau chiếc xe hơi đen kìn của Hạc gia đã dừng chân tại một toà nhà cao lớn.
Nặc Tiểu Ưu để Hạc Cảnh Thần cẩn trọng bế mình đi.
Đành vì cô chơi liều một lần, anh không ngần ngại tiến vào trong tập đoàn.
Đi gần đến cửa thì hai người lại bị bảo vệ toà nhà chặn ngang lại, không cho tiến thêm một bước.
“Xin lỗi, không phận sự miễn vào!”
Thái độ dứt khoát của bảo vệ khiến cô và anh chực lại.
Người bảo vệ kia nói tiếp: “Nếu không có chuyện gì cần thiết thì mời về cho!”
Thái độ kì lạ của bảo vệ khiến Nặc Tiểu Ưu thích ứng không nổi, cô nói: “Cháu là con gái của Nặc tổng, cháu không thể vào tìm cha mình sao?”
Bảo vệ ban đầu bị màn giới thiệu của Nặc Tiểu Ưu làm cho ấp úng.
Nhưng lát sau vẫn rất kiên quyết: “Con nít con noi đi chỗ khác chơi.
Đừng đến đây làm loạn.
Con gái của Nặc tổng? Cháu bé, cháu nghĩ nói bừa được lý do này là có thể qua được cổng an ninh chắc?”
Nặc Tiểu Ưu nghe xong thì sững sờ.
Cô quay sang cầu cứu Hạc Cảnh Thần, lắc lắc đầu với anh chỉ ý: “Trước giờ công ty không khắt khe như vậy.”
Hạc Cảnh Thần lạnh mặt đi, nhìn tên bảo vệ kia bằng ánh mắt không mấy thiện cảm: “Đến cả tiểu thư Nặc gia từng đến chơi lắm lần cũng không nhận ra?”
Bảo vệ ban đầu bị gương mặt của anh dọa cho sợ run, mãi khúc sau vẫn quyết giữ cửa.
Đang không biết làm sao thì vừa hay lúc đó có một nhân viên trong công ty đi ngang qua.
Thấy Hạc Cảnh Thần bế Nặc Tiểu Ưu liền nhận ra ngay.
Cô ấy nhanh chóng chạy tới:
“Nặc tiểu thư cô đến công ty chơi sao?”
Một tiếng Nặc tiểu thư của cô nhân viên khiến tên bảo vệ một thốc lạnh sống lưng.
Thái độ anh ta khác hẳn: “A, thật sơ xuất, Nặc tiểu thư, hai người cứ tự nhiên, cứ tự nhiên!”
Vừa nói anh ta vừa tránh đường cho Hạc Cảnh Thần và cô bước vào.
Nặc Tiểu Ưu thật muốn giận dỗi, có chuyện gì thì cô nhất định sẽ nhớ mặt người đàn ông đó!
Hạc Cảnh Thần và cô cùng tiến vào thang máy, lúc này anh mới hỏi: “Em biết số tầng của cha em không?”
Nặc Tiểu Ưu gật đầu: “Là tầng hai mươi bốn!” Để Hạc Cảnh Thần nhấn nút.
Song, cô nhìn màn hình thang máy dần dần đi lên.
Lúc cửa thang máy mở, Nặc Tiểu Ưu đã nhanh chóng leo xuống khỏi người Hạc Cảnh Thần.
Cô biết rõ văn phòng ông nằm đâu, còn rất muốn gặp lại ông nên không lỡ giây nào chạy đi trước.
Hạc Cảnh Thần