Nặc Vân Quang bị đuổi ra khỏi phòng bệnh của Nguyệt Độc Thất.
Đau thương của ông còn vương vấn ra mặt.
Là ông hại con gái mình, ông hại con mình sống dở chết dở, hại đứa trẻ trong bụng con mình chút thì đứng giữa bờ vực của hai chữ “sinh non”.
Ông hận bản thân, hận bản thân nhung nhớ Nặc Tiểu Ưu để bị thứ tình cảm lố lăng làm mù mờ lý trí.
Tống Y Du siết chặt hai tay lại với nhau, ả để những móng tay sắc nhọn bấu xé vào làm da trắng ngần.
Cứ như người bị oan là cô ta, nước mắt từ lúc còn ở phòng bệnh đến khi ra ngoài vẫn tuôn như mưa đổ.
Nặc Vân Quang nghe thấy tiếng thút thít của người đàn bà tâm địa xấu xa kia liền trừng mắt tức giận: “Cô khóc lóc cái quái gì?! Chính cô lừa tôi, chính cô muốn hại chết con tôi và hạnh phúc của nó! Cô đang làm trò hề gì vậy?!”
Tống Y Du thảm thương, hai gò má tái nhợt đi.
Giữa hành lang bệnh viện, cảnh Nặc Vân Quang và Tống Y Du cãi nhau ngay lập tức gây sự chú ý đến những người xung quanh.
Châu Hạo Nhân xoa xoa thái dương, anh dùng một tay lôi cánh tay của Tống Y Du để cô ta lùi sang một bên.
Tự mình xoa dịu Nặc Vân Quang: “Nặc tổng, bác bình tĩnh đã.
Đây là bệnh viện, cãi nhau thì kì lắm!”
Nặc Vân Quang giận đỏ chót mặt, ông ta chỉ tay vào mặt của Tống Y Du, rất hung dữ: “Cô, đồ quỷ cái! Liệu hồn mà cút khỏi tầm mắt tôi! Để tôi thấy cô lần nữa, tôi không để yên cho cô đâu!”
Dứt lời ông quay người đi mất, để lại một mình Châu Hạo Nhân ở lại với Tống Y Du.
Châu Hạo Nhân thở dài, nhìn người phụ nữ tỏ ra thê lương kia, anh hỏi: “Tại sao cô phải nói dối Nặc gia chứ? Cô nên biết cô không thể sống dựa vào cái tên Nặc Tiểu Ưu mà? Ngoại trừ Nặc Vân Quang ông ta già cả sức yếu có thể nhìn nhầm cô.
Nhưng Dư Miên, Hạc Cảnh Thần hay kể cả là Hạc lão phu nhân cũng không nhầm cô với Nặc Tiểu Ưu được.”
Nặc Vân Quang đã đi khuất, Tống Y Du ngẩng gương mặt lạnh lùng của mình lên.
Bất ngờ, không có nước mắt, không có đau đớn, sợ hãi.
Chỉ có sự khinh bỉ tràn lan trên gương mặt ả.
“Ha? Là ông ta ngu ngốc, con gái ông ta cũng không nhìn được.
Quá ngu xuẩn! Nặc tổng? Ông ta nên tháo cái chức danh xấu hổ kia xuống là vừa.” Chửi rủa Nặc Vân Quang, cô ta đưa mắt liếc qua Châu Hạo Nhân: “Ả Nguyệt Độc Thất kia là Nặc Tiểu Ưu thì sao chứ? Cô ta cuối cùng không xứng có được tình yêu của Hạc Cảnh Thần đâu! Ngoài tôi ra thì không ai được!”
Tống Y Du cười khanh khách rất lớn tiếng.
Cô ta cười đến phát điên rồi bỏ đi.
Châu Hạo Nhân nhìn bóng lưng cô ta đi mất, lại suy nghĩ đến Nguyệt Độc Thất.
“Để em ở bên Hạc Cảnh Thần thật quá nguy hiểm!” Anh ta thì thầm.
...
Dư Miên ngồi cùng con gái ở hàng ghế bên dưới xe hơi Hạc Cảnh Thần.
Bà liên tục nắm chặt lấy tay cô, cười rất mãn nguyện.
Nguyệt Độc Thất vẫn chưa nhớ được kí ức năm xưa.
Nhưng cô không kháng cự.
Dư Miên thực tâm tìm cô lâu như vậy, nhớ hay không đều chẳng quan trọng.
Quan trọng rằng khoảng thời gian sau này cô phải ở bên bà, bù đắp cho mẹ những tháng năm vờ điên dại.
Hạc Cảnh Thần chạy xe đến trước cổng biệt thự Hạc gia.
Từ khung cửa sổ xe đã lờ mờ nhìn thấy Tư Đồ Chư Nhị đứng sẵn trước cửa đợi chờ.
Điều đặc biệt là bên cạnh bà còn có cả Hạc Lập Duân lâu ngày mới xuất hiện.
Hạc Cảnh Thần đỡ cô xuống trước, cùng Dư Miên tiến vào nhà.
Thấy Tư Đồ Chư Nhị, Nguyệt Độc Thất gọi một tiếng: “Mẹ.” Song, bà đã vồ đến đỡ cô.
“Con gái con không sao chứ?” Tư Đồ Chư Nhị lo lắng hỏi.
Cô lắc đầu nhẹ nhàng.
Tư Đồ Chư Nhị ngoắc đầu ý bảo cô và Dư Miên cùng vào trong.
Ba người phụ nữ vào nhà trước.
Hạc Cảnh Thần còn trầm tư đứng cùng Hạc Lập Duân ở ngoài hiên.
Hạc Lập Duân sau mấy năm ông đã già hơn nhiều.
Nhưng vốn với nhan sắc nam tính, mạnh mẽ của một người đàn ông, thời gian không làm phai đi được thần sắc như tuổi tác.
“Cha, sao hôm nay người tới đây?” Hạc Cảnh Thần một lời thốt ra điều chan chứa sự kính trọng.
Hắn giống với bố, cả tính cách lẫn ngoại hình.
Khí thế đều cao cao tại thượng như nhau.
Dù sau này công việc của Hạc thị anh làm tốt hơn ông ngày xưa, nhưng với Hạc Cảnh Thần mãi mãi nhìn ông bằng con mắt sùng bái.
“Vợ con mang thai còn xảy ra chuyện ầm ĩ như vậy.
Mẹ con không lôi ta về thì không phải bà ấy nữa.”
Hoá ra Chư Nhị có tính toán trước.
Tính cách nghĩ trước nghĩ sau nên bà chắc sợ lũ tôm tép kia hắn không xử nổi.
“Để cha bận tâm rồi.
Con sẽ nhanh chóng thanh toán hết việc vặt này.” Hạc Cảnh Thần nói.
Hạc Lập Duân ngắm nhìn cây cảnh trong vườn, ông dõng dạc: “Ừm, ta nào lo con không làm việc được.
Chỉ lo mẹ con nghĩ nhiều đến sinh bệnh.”
Bầu không khí bỗng trở nên có đôi phần sủng ái.
Hạc Cảnh Thần có nghiện đội vợ lên đầu, chắc chắc đều thừa hưởng từ cha hắn.
Tư Đồ Chư Nhị không ngại để Dư Miên ở lại Hạc gia.
Mà cả bà lẫn Hạc Lập Duân mấy ngày sắp tới đều đóng đô ở gia đình Hạc Cảnh Thần.
Chỉ trong một tuần mà tập hợp toàn ông to bà lớn, nhà cửa được làm việc và hoạt động rất hết công sức.
Giúp việc chỉ lo bản thân sơ xuất sẽ có chuyện.
Tuy nhiên, đây giống như một cơ hội tốt cho một lũ gà non chạy nhảy.
Không lâu sau