Tống Y Du đã đến nhà Vị Yến từ sáng.
Mấy ngày nay không nghe được tin tức gì từ Châu Hạo Nhân.
Kế hoạch về việc chụp ảnh thân mật của Nguyệt Độc Thất và Châu Hạo Nhân rồi gửi qua cho Hạc Cảnh Thần cũng bặt vô âm tín.
Nói Tống Y Du không sốt ruột đúng là lạ đời.
Hết Châu Hạo Nhân, ngay cả Vị Yến hôm nay cũng chơi trò biệt tăm.
Mong ngóng dài cổ, trời bên ngoài cũng đã trưa trợt nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Vị Yến đâu.
Tống Y Du cắn móng tay, trong lòng xuất hiện một dự cảm không tốt.
Và giống như đã đoán, dự cảm đó ngay lập tức ập đến.
Bên ngoài vườn nhà, mấy âm thanh kêu réo om xòm vang lên.
Tống Y Du giật mình, cô ta đứng dậy, liếc mắt từ cửa sổ nhìn ra.
Một đám người ăn mặc lịch lãm như cảnh sát đang đứng trước cổng nhà Vị Yến.
Bọn họ dường như đang bàn công việc gì đấy với hai tên bảo vệ của ngôi nhà.
Trên tay cầm lỉnh kỉnh mấy món đồ dùng chuyên dụng cho cảnh sát, bao gồm giấy tờ và vài thứ khác.
Tống Y Du nhíu mày, cô ta không nghe rõ đầu đuôi câu chuyện họ nói, chỉ truyền đến tai đúng một câu duy nhất: “Chủ căn nhà này đã ban lệnh thu lại, đồ đạc sẽ ngay lập tức được chuyển đi bây giờ.”
Dứt câu, đám phụ tá bên cạnh đã đùng đùng tiến vào trong.
Tay mang bao tay, miệng đeo khẩu trang kín đáo như đã sẵn sàng lột gỡ hết tất cả dụng cụ và nội thất.
Tống Y Du không tránh khỏi kinh hãi, cô ta không biết được họ tại sao lại đột ngột có hành vi kì quái.
Nhảy cẫng lên, cô ta chạy phốc ra ngoài, chỉ vào mặt dàn cảnh sát đang tập trung làm việc, thái độ rất kênh kiệu: “Này các anh kia, nhà người ta đang bình thường như vậy, các anh tự ý bê đi là có ý gì?!”
Tống Y Du vốn dĩ là kẻ tay nhanh hơn não, cô ta nào có suy nghĩ đến nguyên do vì sao.
Trên đời này cái gì cũng có lý do của nó, nhà nước muốn xiết nhà ả cũng đều có mục đích rõ ràng.
Một viên cảnh sát nhìn Tống Y Du bằng con mắt xem thường: “Thưa quý cô, chúng tôi chỉ làm theo lời của chủ nhân biệt thự, người đó muốn chúng tôi vận chuyển đồ đạc đi, chúng tôi chỉ nghe lệnh.
Mong cô an phận hợp tác!”
Tống Y Du có phần ngớ người, ả nghệch mặt ra rồi lại hùng hổ với người đối diện: “Các anh nói nhăng nói cuội gì thế? Chủ nhân ngôi nhà vẫn còn sống tốt, nếu cô ấy muốn chuyển đi phải báo cho tôi một tiếng rồi!”
Đội cảnh sát nhìn nhau nhíu mày.
Bọn họ vốn không định đôi co với Tống Y Du, nhưng ả cứ nhất quyết cãi bướng.
Thở dài ngán ngẩm, cảnh sát đành phải lục lọi lại trong túi đồ, song đưa ra cho ả xem một tờ giấy chứng nhận.
“Quý cô, phiền cô xem kĩ một chút.
Chủ nhân ngôi nhà này tên là Nghiêm Lăng, mới hôm nay đã gọi cho chúng tôi làm nhiệm vụ.
Có điều gì bất bình xin cô cứ tìm thẳng ngài ấy bàn bạc!”
Tống Y Du trong một phút đã đứng yên như tượng.
Cô ta mém thì quên mất ngôi nhà này sở dĩ không phải của Vị Yến mà là của Nghiêm Lăng.
Nghiêm Lăng chỉ ban phó cho Vị Yến để chị ta có nơi tốt mà sống rồi làm việc cho anh ta.
Nhưng làm gì có ai mà nghĩ được rồi sẽ có ngày anh ta tịch thu lại mọi thứ?
Bị cú sốc làm cho bất ngờ, lòng người đang lặng của Tống Y Du cũng nổi giông bão.
Cô ta chạy phắt qua một bên, cầm ngay điện thoại lên bấm bấm một dãy hàng dài.
Kề sát tai, tư thế đang đứng của Tống Y Du cũng không yên mà liên tục giậm giậm chân xuống đất mất bình tĩnh.
Từ đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói quen thuộc, nhưng lại khản đặc, còn mang chút vẻ thống khổ: “Cô gọi tôi làm gì?”
Nghe thấy thái độ kì lạ của Vị Yến, Tống Y Du liền không hiểu chuyện: “Chị nói gì vậy, Vị Yến? Đáng lý ra giờ này chị phải gặp tôi bàn kế hoạch kế tiếp chứ? Còn cả vụ Châu Hạo Nhân không hồi âm kết quả cho chúng ta nữa!”
Trách được một vài giây, cô ả mới nhớ ra được vấn đề quan trọng nhất mình đang quan ngại: “Phải rồi, trong nhà chị xuất hiện mấy ông cảnh sát tới đòi tháo đồ xuống hết, bảo thêm là Nghiêm Lăng lấy lại nơi ở.
Vụ này là sao?”
“...” Vị Yến ở bên kia màn hình hoàn toàn câm lặng.
Trước hành động bất bình thường ấy khiến lòng bàn tay Tống Y Du càng tứa nhiều mồ hôi.
“Này, Vị Yến sao chị không nói gì vậy?” Cô ta hỏi khẽ.
Vị Yến cố nén cơn giận dữ xuống nhưng cuối cùng vẫn không được thì xả hết một tràn vào tai Tống Y Du:
“Mẹ nó, cô đừng có gọi cho tôi nữa! Từ nay tôi với cô không liên quan gì đến nhau hết! Người thật, việc thật giống như cô đã thấy.
Nghiêm Lăng đang xiết nhà tôi đấy! À không, đó cốt là nhà của anh ta! Nhưng anh ta lấy lại đấy! Sao? Cô thấy tôi thê thảm không? Bị bắt âm mưu phản nghịch, còn bị chặn hết con đường làm ăn.
Cô cứ việc cười đi Tống Y Du, cười nhiều lên! Sau này, một mình cô tự thân tự túc! Còn Châu Hạo Nhân hả? Ha! Anh ta sớm đã bị Hạc Cảnh Thần dọa sợ cho bỏ chạy rồi!”
Mấy lời rót vào