Một buổi tối vào hai năm trước...
Hạc Cảnh Thần đứng bên cạnh cửa sổ tầng ba ngó xuống, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài đường phố tấp nập.
Ánh đèn đường bảy giờ tối vẫn còn chiếu sáng lung linh.
Mẹ mặt trăng trên trời rọi xuống từng hơi ấm vàng vàng dìu dịu như giang tay ôm ấp cả thành phố Chỉ Chân rộng lớn.
Tư Đồ Chư Nhị mở cửa đi vào phòng làm việc của con trai, thấy bóng lưng hắn đã đứng chực bên trong, trên người vẫn là bộ lễ phục chú rể màu xám khói trang nhã và lịch lãm.
Bà hắng giọng, đưa tay lên miệng ho khẽ: “Hạc Cảnh Thần.”
Nghe ra giọng nói quen thuộc, hắn quay lưng lại nhìn, cúi người chào bà: “Mẹ.”
Tư Đồ Chư Nhị gật đầu, nhưng không lâu để bà bắt đầu vấn đề chính: “Con bé Nguyệt Độc Thất rõ ràng là Nặc Tiểu Ưu mới khiến con một mực kết hôn sớm như vậy.”
Hạc Cảnh Thần trầm im chưa đáp, hàng mi rậm của hắn rũ xuống: “Vâng, con biết.”
Tư Đồ Chư Nhị nhìn con trai, vẫn có đôi phần khó hiểu: “Bệnh tim của Dư Miên vừa được chữa khỏi cách đây không lâu nhưng tâm lý bà ấy còn nhiều vấn đề.
Con không định nói cho Dư Miên chuyện của Tiểu Ưu sao? Dù sao bà ấy cũng là mẹ con bé.”
Hắn quay mặt đi, “Bây giờ chưa phải là lúc, thưa mẹ.
Nguyệt Độc Thất mất trí nhớ, sau này cũng không cần phải gọi cô ấy là Nặc Tiểu Ưu.
Vã lại, Nặc Vân Quang sẽ lại hại cuộc đời cô ấy một lần nữa thôi, ông ta trên người vẫn mang nhiều bí mật.”
Từ khi mất Nặc Tiểu Ưu đến nay, Nặc Vân Quang và Dư Miên chưa từng hoà thuận trở lại.
Biết bản thân làm sai nhưng chưa bao giờ Nặc Vân Quang hạ mình xuống nước xin lỗi Dư Miên.
Giữa hai người họ vẫn còn nhiều khoảng cách cần tối giản.
Để cô quay trở lại căn nhà đó chỉ tổ phá hoại cuộc đời cô thêm một lần.
Tư Đồ Chư Nhị hiểu ý con trai, bà gật đầu: “Được rồi, dù sao để con bé ở bên con vẫn tốt hơn.
Con bé đang chờ con ở phòng ngủ, về đi!”
Cánh cửa phòng di chuyển rồi khép lại.
Hạc Cảnh Thần đưa mắt nhìn ra phố, vài giây sau đã nhấc chân lên rời khỏi.
...
Nguyệt Độc Thất ngồi trong căn phòng tối đen như mực, cô không dám bật đèn, chỉ để ánh sáng lớn từ cửa sổ soi vào.
Bộ váy cưới trắng xoá vẫn còn nguyên vẹn trên người, vừa nặng nhọc, vừa khó thở.
Trong suốt quá trình ngồi chờ người đến “thanh toán” dịch vụ kết hôn giả cô đã rướn tay muốn kéo khoá áo xuống rất nhiều lần nhưng đều không thành.
Cơ thể Nguyệt Độc Thất nhỏ bé, lại bị đai áo thắt chặt như muốn buột bụng và lưng cô ghép lại tựa dây su cột tóc.
Hít thở đều đều, cô ngồi ở đây từ lúc tan đám cưới đã vừa đủ hai tiếng.
Hạc Cảnh Thần kết hôn xong cũng có việc bận.
Biết khi nào mới an phận thả cô đi?!
Nguyệt Độc Thất vô cùng sợ hãi, cô cảm nhận được trái tim đang chan chứa thứ tình cảm vốn không nên có.
Vì vậy sau lễ cưới giả vờ này, cô sẽ thừa nước đục mà xin phép nghỉ việc, trước khi tình cảm này trở nên lớn hơn và không chừa cho cô một lối thoát.
Chậc miệng, “Ai mà nghĩ váy cưới có thể khó chịu đến mức này chứ?!” Cô cắn răng, quyết định với tay kéo khoá áo lần thứ n nhưng kết quả vẫn là con số âm.
Chợt Nguyệt Độc Thất cảm nhận được bàn tay mình chạm vào một bàn tay khác.
Đôi bàn tay to lớn chầm chậm kéo tia áo đầm xuống cho cô.
Da thịt mềm mại trắng nõn nà của cô và hơi ấm từ lòng bàn tay người đó rít vào nhau khiến cô giật thót.
Cả cơ thể như vừa có một luồng điện xoẹt ngang qua.
Cô xoay đầu trợn mắt nhìn, Hạc Cảnh Thần không biết rốt cuộc là đi bộ hay đang bay mà cánh cửa mở ra rồi đóng lại cô cũng không nghe thấy, từ lúc nào hắn đã lù lù sau lưng cô.
Cô đỏ ửng mặt, may sao mà trong phòng chẳng bật đèn: “Anh! Anh vào đây từ khi nào?”
“Mới vào thôi.” Hắn từ tốn trả lời, dứt câu thì dây tia cũng kéo xuống hết lưng cô.
Nguyệt Độc Thất mím môi, cách xa hắn một chút, “Cảm ơn anh.”
Hắn nhìn cô trầm tư, sau đó ngồi bệch xuống giường.
Nguyệt Độc Thất không biết đối mặt với tình hình này ra sao, mới nhớ đến một vấn đề cần bàn luận: “Phải rồi.
Lễ kết hôn diễn giả này cũng đã xong, anh hứa sẽ đáp ứng một yêu cầu của tôi đúng chứ?”
Hắn nhẹ nhàng cởi chiếc áo khoác chú rể ra: “Ừ.”
Gương mặt cô hiện thoáng một nét vui mừng, cô kiên quyết: “Tôi muốn nghỉ việc! Anh nói xem, dù sao bệnh tình của anh cũng hết từ lâu rồi, còn cần phải khám chữa gì nữa? Đâu nhất thiết phải giữ tôi lại đúng không?”
Chiếc áo khoác xám bên ngoài đã được hắn trút bỏ hoàn toàn sang một phía, hắn nhìn cô rồi gục: “Được.”
Mặc dù quyết định nghỉ việc là ý muốn của cô nhưng tới lúc được nghe hắn đồng ý thì lại có chút cảm giác thất vọng không rõ vì sao.
Hắn đột nhiên nói tiếp: “Tôi đáp ứng nguyện vọng của em rồi, sau này không cần phải làm bác sĩ cho tôi nữa.”
Cô gật đầu.
Nhưng cũng chẳng hiểu sao hắn nhắc lại.
Tay hắn đưa lên, chỉ về phía một chiếc bàn gỗ trong phòng: “Ở bên đó.” Hắn hất cằm.
Nguyệt Độc Thất không hiểu lắm, cô bước tới theo hiệu lệnh.
Trên bàn là một tấm sổ đỏ, nhíu mày, cảm thấy sắp có điều không lành.
Cô đi đến cạnh cửa sổ, nhờ ánh sáng chói bên ngoài rọi soi từng con chữ.
Lật quyển sổ đỏ kia ra xem, hàng chữ lớn đập thẳng vào mắt cô: “Giấy chứng nhận kết hôn.”
Tay cầm sổ của cô hơi run.
Dịch chuyển mắt về phía dưới, lòng cũng bồn chồn hơn bao giờ hết.
Đúng như những gì cô nghĩ, hai cái tên vốn rất bình thường đã đứng cạnh nhau lại có cảm giác gây cay xè sống mũi.
“Nguyệt Độc Thất - Hạc Cảnh Thần.
Xác nhận mối quan hệ, vợ chồng!”
Tim cô rơi ra khỏi lòng ngực, cô đứng chực như pho tượng thần.
Trợn mắt nhìn hắn: “Cái gì đây?!”
Hắn nhướng mày, mép môi còn khẽ cong lên: “Em nói xem?”
Cô quay lại nhìn cuốn sổ từ cục dân chính hôm bữa mới lấy về.
Dò xét từ đầu đến cuối, còn muốn đưa lên miệng dùng răng cắn thử vài cái.
Má nó! Là hàng thật!
Vứt