Mặt Vương Tuyết Mai sầm xuống, mắt lộ ra không vui: “Mày nói cái gì vậy? Làm như vậy không chỉ vì em gái mày, cũng là vì mày!”Dừng một chút, bổ sung thêm một câu: “Dù sao mày là con gái, về sau còn phải gả người khác, bị người khác truyền ra là mày bị vứt bỏ, rất êm tai sao?”“Nếu như tôi không chịu thì sao?”“Chuyện này mày không chịu cũng phải chịu! Tao đã quyết định! Không phải do mày phản đối!”“Nếu tôi vẫn kiên trì không đi thì sao?”Vương Tuyết Mai lạnh lùng cười rộ lên, quét mắt về phía cô, ánh mắt nhiều ra thêm tia trào phúng và khinh miệt.“Nếu mày không đi, trừ phi… Mày không muốn mấy món đồ mà mẹ mày để lại.”Nhà ăn chớp mắt yên tĩnh, dường như có thể nghe tiếng kim rơi.Bỗng nhiên Cảnh Ninh đứng lên từ trên ghế.Sắc mặt cô xanh mét, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm bà ta.Thật lâu sau, lạnh lùng nở nụ cười.“Tốt! Rất tốt! Bà có thể uy hiếp tôi nhất thời, nhưng không thể uy hiếp tôi cả một đời!”“Có thể uy hiếp mày nhất thời cũng đủ rồi.”Vương Tuyết Mai đối với sự tức giận của cô giống như chưa cảm nhận được, bình tĩnh buông chiếc đũa.“Tám giờ tối ngày kia, ở khách sạn Đế Tước, đừng đến muộn.”***Khi Cảnh Ninh đi ra khỏi nhà họ Cảnh đã là tám giờ tối.Gió cuối thu thổi đến khiến người ta lạnh cả người, nhưng vẫn không thổi tiêu tan sự tức giận trong lòng cô.Cô vẫn luôn biết Vương Tuyết Mai thiên vị Cảnh Tiểu Nhã nhưng không biết có thể thiên vị đến trình độ này.Cả ngoài mặt cũng lười làm bà nội, trực tiếp lấy di vật của mẹ cô để áp chế cô, để Cảnh Tiểu Nhã dẫm lên cô thượng vị?Ngẫm lại cảm thấy thật buồn cười!Cảnh Ninh đứng ở ven đường, tức giận trong chốc lát, rất mau bình tĩnh lại.Năm đó mẹ cô xảy ra ra tai nạn, trước đó mẹ cô đã ủy thác luật sư lập một phần di chúc.Nội dung di chúc rất đơn giản, ở ngân hàng bà có cái két sắt. Nếu một ngày bà bất hạnh bỏ mình, toàn bộ