Cảnh Ninh rời khỏi Phong Hoa.Khi đi, cũng có mấy không kìm được xúc động đưa cô đi, nhưng phần lớn chỉ vì vấn đề thể diện.Tuy rằng cô rốt cuộc từ chức nhưng cũng không phải rời khỏi ngành sản xuất này, về sau nói không chừng còn muốn gặp lại.Thêm một người bạn mạnh hơn so với thêm một kẻ thù chứ!Cảnh Ninh cũng không chọc phá, đến bãi đỗ xe, sau khi đặt đồ ở trên xe xong, lúc này mới cô mới lái xe chạy đến Mộ Thị.Mộ Thiên Hoành là người nói chuyện giữ lời, tài liệu sang tên công ty và chi phiếu đã chuẩn bị xong từ sớm.Khi Cảnh Ninh đến Mộ Thị, Mộ Thiên Hoành đang mở họp, là thư ký bên cạnh ông ta tiếp đãi cô.Công ty ba gia đình, dựa theo yêu cầu tối hôm qua cô đề ra, trong đó hai nhà đã nhận tiền, chỉ còn lại một nhà.Cảnh Ninh rất sảng khoái ký tên lên tài liệu, giao nửa hôn thư của mình cho đối phương.Hôn thư là khi năm mẹ cô còn sống, vừa đấm vừa xoa cứng rắn muốn nhà họ Mộ ký xuống.Khi đó cô và Mộ Ngạn Trạch mới vừa ở bên nhau không bao lâu, hai người vẫn còn rất nhỏ tuổi. Đính hôn cũng không thích hợp, cho nên đổi thành cách thức truyền thống này.Nửa tháng sau khi ký xong hôn thư, mẹ cô bất ngờ qua đời.Bây giờ nghĩ đến, cũng không biết có phải bà đã sớm đoán trước được vụ tai nạn xe cộ kia hay không? Cho nên trước khi đi bà mới sắp xếp như vậy.Chỉ tiếc, nỗi khổ tâm cuối cùng của mẹ cô cũng thành công cốc. Bây giờ không chỉ không có gia đình, ngay cả chồng chưa cưới cũng không có.Nghĩ đến đây, Cảnh Ninh cười tự giễu.Sau khi hoàn thành xong tất cả thủ tục, hội nghị của Mộ Thiên Hoành còn chưa có kết thúc.Thư ký Chư hỏi cô có muốn ngồi chờ trong chốc lát hay không, chờ chủ tịch ra đến chào hỏi rồi đi nhưng bị Cảnh