Tôn Uyển Hà nghe được có cháu gái, cả người bắt đầu có tinh thần hơn một chút: "Thật sao? Chuyện này xảy ra khi nào?”"Mới chỉ một thời gian trước đây.""Đứa nhỏ này của hai con ư? Cao chuyện lớn như vậy cũng không nói với mẹ chứ?" Tôn Uyển Hà kích động không thôi, từ trên tay lấy ra một cái vòng ngọc, nhét vào tay cô: "Mẹ cũng không có gì chuẩn bị cho cháu gái nhỏ, cái vòng tay này là tín vật định tình mà bố con trước kia tặng cho mẹ. Mẹ đã mang theo hơn hai mươi năm,giờ tặng cho cháu gái nhỏ làm quà tặng.”Nhắc tới bố, hai mẹ con cô đều có chút chua xót."Bố con thương nhất chính là con, chỉ cần con và Đình Quân có thể hạnh phúc thì ông ấy dưới suối vàng cũng sẽ an tâm."“À, con biết rồi." Thời Ngọc Minh hít một hơi dài, nói: "Mẹ, con đưa mẹ đến bệnh viện trước nhé.”Đang nói thì cửa bị đẩy ra.Thời Ngọc Minh quay đầu lại, nhìn thấy một người vốn không nên xuất hiện nơi này."Làm sao cô có thể ở đây?"Cố Quân Nhi cười cười: "Tôi sống ở đây.”"Cô?"Tôn Uyển Hà rõ ràng rụt tay lại một chút, kéo tay cô nhỏ giọng nói: "Ngọc Minh, cô Cố này chính là con gái mà mợ con mang đến..."Thời Ngọc Minh nhìn cô thật sâu.Cố Quân Nhi này so trong tưởng tượng của cô còn phiền phức hơn.Cô ta có âm mưu, có thủ đoạn, còn có thể làm cho đàn ông vui vẻ, cũng khó trách Phong Đình Quân sẽ thích cô ta.Mà càng làm cho cô không ngờ tới chính là, Cố Quân Nhi vậy mà lại còn có loại quan hệ này với nhà chú của cô.Lúc trước người hưởng lợi lớn nhất của vụ tai nạn xe hơi chính là chú, hiện tại nghĩ tới tai nạn xe hơi năm, xem ra chú cũng không thoát khỏi liên quan.Thời Dương hiện tại đã được cứu, cô không còn sợ bất luận kẻ nào nữa."Cô Cố, chào cô." Cô thân thiện vươn ra một bàn tay và làm cho một tư thế muốn bắt tay với cô.Cố Quân Nhi nhíu mày nhưng cũng không bắt tay cô, tựa hồ đang suy đoán dụng ý của cô.Đáy mắt Thời Ngọc Minh hiện lên ý cười, giọng điệu cũng vô cùng khách khí: "Cô Cố đến tìm mẹ tôi có chuyện gì sao?”"Không phải ta, là Phong Đình Quân." Cố Quân Nhi mở miệng: "Anh ấy có vài lời muốn hỏi bà ấy.”"Anh ấy đâu?""Rất nhanh sẽ đến thôi.""Hỏi cái gì, về vụ tai nạn xe hơi sáu năm trước ư?" Thời Ngọc Minh nở nụ cười: "Cô Cố, tôi khuyên cô một câu, chân tướng rốt cuộc là cái gì trong lòng cô hẳn là biết rõ, nếu để Phong Đình Quân tiếp tục điều tra, cô cũng hiểu sẽ nhận lấy hậu quả thôi. Cho nên tôi mong cô ngăn Phong Đình Quân lại, mẹ tôi bị bệnh, tôi muốn dẫn bà ấy đến bệnh viện, không muốn bị bất luận kẻ nào quấy rầy.”Thời Ngọc Minh ôm Tôn Uyển Hà lên, khẽ nói: "Mẹ, đi thôi.”"Chờ đã." Cố Quân Nhi gọi cô lại: "Cô Thời, tôi có vài lời muốn nói với cô một mình, có thể nói chuyện không?”Thời Ngọc Minh trực tiếp cự tuyệt: "Tôi không nghĩ hai chúng ta bây giờ còn có gì để nói với nhau.”Đương nhiên có, Cố Quân Nhi tiến lại gần, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: Nếu muốn cứu mẹ thì cô hãy mau chóng đi ly hôn đi.”Thời Ngọc Minh cười khẽ một tiếng: "Mẹ tôi tôi sẽ cứu, nhưng quyền ly hôn bây giờ đang ở trong tay tôi. Nếu cô vẫn được đà lấn tới, tôi sẽ không bao giờ đi làm thủ tục ly hôn.""Nhưng cô đã ung thư giai đoạn cuối, cô có thể sống được bao lâu đây?"“Không bằng chúng ta đánh cuộc đi?”"Đánh cuộc cái gì?""Đánh cuộc tôi có thể sống bao lâu, chỉ cần tôi vẫn còn sống thì tôi vẫn là bà chủ Phong, mà cô vẫn vĩnh viễn là người thứ ba không thể ra mặt! Xem tôi chết trước hay là Phong Đình Quân tra ra chân tướng năm đó trước nhé?”"Cô.." Gương mặt trang điểm tinh xảo của Cố