Ánh mắt Phong Đình Quân trầm xuống, không nói gì.Cố Quân Nhi có chút hoảng hốt, thứ quan hệ này cô ta vẫn luôn giấu Phong Đình Quân, đã giấu diếm gần sáu năm mà vẫn không lộ ra.Cô ta cũng biết chuyện này không giấu được cả đời.Ban đầu cô ta tính toán chờ mình cùng Phong Đình Quân lĩnh chứng nhận kết hôn thì sẽ đem hết thảy mọi chuyện ra nói cho anh biết, đến lúc đó cô ta đã là bà chủ Phong hàng thật giá thật, Phong Đình Quân cho dù mất hứng nhưng cô ta cũng có giấy chứng nhận kết hôn trong tay, tương lai lại dành chút thời gian làm nũng với anh, giả vờ đáng thương thì anh sẽ luôn mềm lòng.Nhưng không nghĩ tới hôm nay Phong Đình Quân đột nhiên muốn tới nhà họ Thời.Mà thời gian đó Thời Ngọc Minh cũng ở đây!Cô ta chỉ có thể cố ý chọc giận Ngọc Minh, để cho cô nhanh chóng dẫn Tôn Uyển Hà rời đi, nếu không trực tiếp đối mặt với Phong Đình Quân, đến lúc đó Ngọc Minh vội vàng nhảy ra nói cái gì đó thì sự tình sẽ rất phiền toái.Không biết vì sao, gần đây cô ta luôn cảm thấy Phong Đình Quân có chút không đúng.Đặc biệt là sau khi trở về từ bệnh viện, thái độ đối với cô ta ngày càng lạnh lùng.Trực giác nói với cô ta rằng tất cả điều này có liên quan đến Thời Ngọc Minh."Đình Quân, em..." Cố Quân Nhi lả lướt qua, đặt cằm lên vai anh, từ phía sau ôm lấy anh: "Anh có đói không? Em đã chăm sóc Minh Nguyệt từ khi về nhà, giờ em sẽ nấu một món gì đó cho anh ăn nhé?”Phong Đình Quân lắc đầu: Không cần, anh không đói.”"Ồ." Cố Quân Nhi nói thêm: "Vậy em đi pha một ít sữa bột cho Minh Nguyệt nha?”"Em nghỉ ngơi đi, anh tự mình làm được." Phong Đình Quân thở dài, nhưng khi nhìn về phía đứa bé phấn hồng trong lòng, lại mỉm cười nhịn không được nhẹ nhàng điểm một chút lên chiếc má nhỏ xinh của cô bé: "Vậy mà con cũng không nhận ra, may mà người ôm con đi là bố. Nếu người xa lạ ôm con đi, con cũng không khóc cũng không kêu gào sao?”Phong Minh Nguyệt cười khanh khách, há miệng phun bong bóng về phía anh."Đình Quân..."Phía sau lại truyền tới tiếng làm nũng mềm mại, cắt đứt thời khắc tình cảm của anh và con gái.Không biết vì sao Phong Đình Quân đột nhiên cảm thấy có chút chán ghét: "Lại làm sao vậy?”Cố Quân Nhi bị giọng điệu không kiên nhẫn của anh làm cho giật mình: "... Không, không có gì. ”"Quân Nhi, có chuyện gì em cứ trực tiếp nói, anh không hy vọng giữa chúng ta còn có bất kỳ giấu diếm nào, em hiểu ý của anh không?"Cố Quân Nhi cắn môi, gật đầu: "Em hiểu được.”"Vậy bây giờ em nói cho anh biết, em còn có chuyện khác giấu anh sao?""Không có.""Thật sự không có?"Cố Quân Nhi có chút nóng nảy: "Đình Quân, anh hỏi em cái này có ý gì chứ? Có ai nói gì với anh, đúng không? Có phải là Thời Ngọc Minh không? Cô ta vẫn hận em cướp đi anh, cũng không phải anh chưa từng thấy cô ta động thủ đánh em, lời cô ta nói không thể tin!”Phong Đình Quân thu hồi ánh mắt, không nhìn cô ta nữa: "Anh chỉ hỏi một chút mà thôi, không có ý gì khác, em đừng nghĩ nhiều. ”Cố Quân Nhi cũng mềm mỏng lại: "... Em vì anh cũng không ngại làm mẹ kế, anh còn không tin em sao?”"Không có gì."Cố Quân Nhi trong lòng vẫn cảm thấy có chút nghẹn ngào, cố ý nói hờn dỗi một chút: "Vậy em đi tắm rửa, tối nay em ngủ ở phòng khách, em muốn một mình yên tĩnh.”Trước kia cô ta nói những lời này, Phong Đình Quân đều sẽ áy náy xin lỗi cô ta.Nhưng hôm nay sự chú ý của Phong Đình Quân dường như đều bị đứa bé trong lòng thu hút, nghe vậy cũng chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Không cần phiền toái như vậy, tối nay anh không qua đêm ở đây.”Cố Quân Nhi lắp bắp kinh hãi: "Vậy anh đi đâu vậy?”Là muốn đi tìm Thời Ngọc Minh sao?"Anh về nhà cũ giao phó Minh Nguyệt cho ông quản gia, ông ấy từ nhỏ đã chăm sóc anh