Trong phòng bệnh, Nhậm Xuyên và Giang Hoàn đang tranh cãi xem ai là người trả tiền cho chiếc nhẫn của Lư Nhược Nam.
"Đã nói là tôi mà!" - Nhậm Xuyên bướng bỉnh nói, "Là tôi chọn kiểu!"
"Để anh!" - Giang Hoàn không chịu thua, "Anh..."
Hắn thực sự không nghĩ ra lý do gì, chỉ có thể nói: "Anh giàu hơn cậu!"
"Vớ vẩn!" - Nhậm Xuyên là tổng tài, một nhân viên quèn làm sao có thể so sánh với anh, "Tôi chắc chắn giàu hơn anh!"
"Ồ?" - Giang Hoàn liếc anh một cái, "Thu nhập của cậu là bao nhiêu?"
Nhậm Xuyên định nói thì ngừng lại: "Tôi..."
Anh cũng không chắc shipper giao đồ ăn có thể kiếm được bao nhiêu tiền: "Mấy trăm nghìn? Một trăm mấy chục nghìn?"
Giang Hoàn cười nhẹ một tiếng: "Anh nhiều hơn cậu..."
Hắn cũng khựng lại: "Ờ...!nhiều hơn hai, ba chục nghìn."
Nhưng hắn còn có đòn sát thủ: "Anh có bảo hiểm!"
Nhậm Xuyên: "..."
Hoàn toàn bị đánh bại.
Giang Hoàn lấy danh sách tâm nguyện của Nhậm Xuyên ra, đánh dấu vào sau dòng đầu tiên "Làm lễ cầu hôn cho cô gái ếch".
Hắn nhìn dòng thứ hai, "Tổ chức sinh nhật cho Tiểu Vũ Đồng."
Giang Hoàn tò mò nhìn về phía Nhậm Xuyên: "Tiểu Vũ Đồng là ai?"
Nhậm Xuyên nói với Giang Hoàn chuyện của Tiểu Vũ Đồng, anh có chút tiếc nuối: "Đáng tiếc...!tủy của tôi không hợp với em ấy."
"Cậu..." - Giang Hoàn trợn to hai mắt, nghẹt thở, "Đi xét nghiệm tủy xương?"
Hắn như bị chọc giận, đột ngột đứng lên: "Thân thể cậu như thế nào còn không biết? Ung thư dạ dày giai đoạn cuối còn đi xét nghiệm tủy xương, cậu muốn làm gì? Muốn chết sớm hơn hả?"
Đây là lần đầu tiên Nhậm Xuyên bị mắng to như vậy, có chút bị dọa sợ: "Không...!Tôi không..."
"Nhân viên y tế xét nghiệm cho cậu sao không kiểm tra kỹ!" - Giang Hoàn lửa giận bốc lên dữ dội, "Đây là thất trách! Vô cùng thất trách!"
Hắn cầm điện thoại lên muốn phàn nàn, Nhậm Xuyên làm sao có thể để nhân viên y tế chịu tai bay vạ gió, vội vàng giành lấy điện thoại: "Tôi..."
Anh hoang mang bối rối vội vàng giải thích: "Thực ra tôi đã đăng ký tủy xương trước khi bị ung thư."
Lửa giận của Giang Hoàn hạ xuống, hắn đấm nhẹ vào vai Nhậm Xuyên: "Cậu làm anh sợ muốn chết!"
Nhậm Xuyên nhận được một đấm, nhưng lại cảm thấy rất vui nên vội vàng hỏi: "Anh lo lắng cho tôi vậy sao."
Giang Hoàn không chịu thừa nhận: "Ai lo lắng cho cậu."
"Lại chả." - Nhậm Xuyên quấn lấy hắn, "Vừa rồi anh còn mắng tôi."
Giang Hoàn khịt mũi: "Đó là vì cậu thiếu dạy bảo."
Nhậm Xuyên chỉ muốn đòi Giang Hoàn một câu quan tâm, nhưng dù có bám riết thế nào, Giang Hoàn cũng không xuống nước, vẫn không chịu nói.
Nhậm Xuyên nghiến răng, trong lòng tức giận, quay mông ôm gối bỏ đi, đêm nay không muốn ngủ chung với Giang Hoàn!
Giang Hoàn nhìn theo bóng lưng của Nhậm Xuyên, trong lòng bật cười, thầm nghĩ đây chẳng lẽ không phải là trẻ con giận dỗi sao, Nhậm Xuyên có lẽ năm nay mới ba tuổi, không thể lớn hơn.
Nhưng thực sự là đêm đã khuya, một mình hắn ôm chăn nằm trên giường lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Giống như, thiếu mất thứ gì.
Đối với bữa tiệc sinh nhật của Tiểu Vũ Đồng, mọi thứ đều diễn ra trong bí mật, Giang Hoàn và Nhậm Xuyên đi đến từng phòng bệnh, mời bệnh nhân cả khoa ung bướu tham gia.
Khi đi trong hành lang, bởi vì có cùng mục đích nên các bệnh nhân chạm mắt nhau đều hiểu ý.
Tối chủ nhật, Tiểu Vũ Đồng ngủ rất sớm, cậu xạ trị mấy lần, hơi chóng mặt và buồn nôn, tóc cũng bắt đầu rụng nhiều, ba nói nếu đi ngủ sớm sẽ không bị rụng tóc.
Cậu không thể rụng tóc, bởi vì các công chúa đều có tóc.
Sáng sớm, khi ánh mặt trời chiếu vào phòng, trong phòng bệnh yên tĩnh, Tiểu Vũ Đồng chậm rãi mở mắt ra, bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi!
Toàn bộ phòng bệnh được trang hoàng như một lâu đài màu hồng, có kỳ lân, ngựa gỗ, còn có hàng đống búp bê, và bóng bay "HAPPY BIRTHDAY" được treo trên tường.
Tiểu Vũ Đồng mở chăn, nhìn trên người, đã mặc một chiếc váy công chúa Lọ Lem.
Cậu mừng rỡ kêu thành tiếng: "Oa-!"
Cửa phòng mở ra, các bệnh nhân từ khoa ung bướu cùng nhau chen vào, bất kể nam nữ già trẻ, tất cả đều mặc váy công chúa, Nhậm Xuyên và Giang Hoàn đi phía trước, tặng quà cho Tiểu Vũ Đồng: "Surprise!" (bất ngờ chưa)
Tiểu Vũ Đồng cảm thấy hô hấp ngưng trệ, không ngờ xung quanh cậu có nhiều công chúa như vậy.
Cậu bắt đầu tìm kiếm ba mình trong đám đông, ba của Vũ Đồng cũng mặc váy công chúa, nghẹn ngào nhìn Tiểu Vũ Đồng, vừa khóc vừa cười, không biết nên có biểu cảm gì.
"Hôm nay em chính là công chúa Lọ Lem." - Nhậm Xuyên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vũ Đồng, "Chúng ta đều đến đây để tham dự vũ hội của hoàng tử."
Bộ phim Cô bé Lọ Lem này của Disney phải nói là tuổi thơ của các bé gái, Tiểu Vũ Đồng đã xem không biết bao nhiêu lần, mơ ước bản thân một ngày sẽ từ vịt con xấu xí biến thành công chúa, cậu hít mũi một cái, suýt khóc: "Vậy lúc mười hai giờ, phép thuật biến mất, em không phải là công chúa nữa sao?"
"Không." - Nhậm Xuyên nhẹ nhàng nói với cậu, "Công chúa chân chính xét bằng phẩm chất con người, chỉ cần trong em có chân-thiện-mỹ, phép thuật công chúa sẽ không bao giờ biến mất."
Tiểu Vũ Đồng sờ sờ cái đầu rụng tóc của mình: "Nhưng...!em không còn tóc nữa."
Nhậm Xuyên mỉm cười, cho cậu thấy những bệnh nhân trong khoa ung bướu, tất cả bọn họ đều không có tóc, nhưng ai cũng cười rạng rỡ.
"Không có tóc thì không phải là công chúa sao?" - Nhậm Xuyên bật cười, "Chúng ta là công chúa không tóc độc nhất vô nhị."
Nhiệm vụ của tất cả mọi người ngày hôm nay là làm cho Tiểu Vũ Đồng hạnh phúc, thực hiện phép thuật công chúa, biến cậu bé trở thành một công chúa cao quý và dịu dàng.
Tiểu Vũ Đồng yêu cầu được cạo trọc đầu, ba của Vũ Đồng vừa rơi nước mắt vừa cạo đầu cho con trai mình, từng sợi tóc rơi xuống, nước mắt cũng chảy ra dữ dội.
Tiểu Vũ Đồng tò mò: "Ba, sao ba lại khóc."
"Ba rất vui." - Ba Vũ Đồng nhoẻn miệng cười, "Con trai ba hôm nay trông rất xinh đẹp."
Tiểu Vũ Đồng cạo đầu trọc, tỏ ra thích thú, lần lượt hóa trang cho từng bệnh nhân, kéo Nhậm Xuyên, sơn móng tay hồng cho anh, một cụ ông tám mươi tuổi dùng đầu của mình cho Tiểu Vũ Đồng vẽ vời, cười tươi