Kể từ đêm hôm đó, Nhậm Xuyên luôn né tránh Giang Hoàn một chút.
Đó là lần đầu tiên anh bị người khác áp dưới thân để phát tiết dục vọng.
Anh hoảng rồi, anh sợ, thật sự nhận ra được Giang Hoàn không phải người bạn trai nhu nhược trước đây của mình.
Hắn là một con thú hoang chưa được thuần hóa với những chiếc răng nanh sắc nhọn có thể cắn xé con mồi.
Cũng may mỗi ngày đều phải làm bán sống bán chết, Giang Hoàn mệt đến lả, hắn cũng không có nhu cầu cao, mấy đêm nay đều bình yên vô sự.
Sau khi thu hoạch được một nghìn ký bắp, thì chúng cần được bóc tách hạt và phơi khô.
Công cụ duy nhất để tách hạt là một chiếc máy tuốt cầm tay đi mượn.
Hàng ngày, Nhậm Xuyên cầm cái ghế đẩu nhỏ ra ngồi trong sân, đặt từng bắp ngô vào tách hạt.
Giang Hoàn thì phụ trách việc hái những bắp ngô còn lại và cõng từng gùi về.
Bọn họ bận rộn tất bật, giống như những cặp vợ chồng trẻ bình thường ở quê, một người làm việc ngoài đồng áng, một người làm việc ở nhà, bây giờ họ gần như đã thích nghi được với cuộc sống ở quê, mọi thứ đều vào nề nếp.
Sau khi làm việc cả buổi sáng, Nhậm Xuyên vươn người một cái, đứng dậy đi lại, vận động chân tay một chút.
Hai con heo đã được đón từ chuồng heo của nhà hàng xóm về, Nhậm Xuyên đặt cho chúng nó những cái tên rất đẹp, một con là Chúc Khải Phong và con còn lại là Thôi Minh Hạo.
"Ngoan." - Nhậm Xuyên sờ sờ đầu heo, "Lần sau đừng chạy trốn nữa, biết chưa?"
"Chúc Khải Phong" và "Thôi Minh Hạo" kêu ụt ịt, phớt lờ anh.
Cùng lúc đó, tại cổng làng:
Mặt Chúc Khải Phong đen sì, hắn kéo vali, vừa đi vừa nhìn xung quanh: "Mẹ nó, Xuyên Nhi, giỡn mặt nhau à!"
Thôi Minh Hạo vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, như thể tất cả mọi người đều nợ tiền hắn: "Mày biết không, tao xin nghỉ một lần cũng không dễ dàng gì, nếu không phải Nhậm Xuyên chơi lớn như vậy, tao sẽ không đi cùng với mày."
"Ờ ờ, tao biết mà!" - Chúc Khải Phong bá vai hắn, "Bác sĩ Thôi của chúng ta mỗi phút đáng giá một triệu!"
Thôi Minh Hạo hất tay hắn xuống, bệnh sạch sẽ trỗi dậy: "Đừng đụng vào tao."
Chúc Khải Phong không thèm để ý, nhìn thấy một người dân đi ngang qua: "Dì ơi! Dì có biết trong làng có nhà ai đang có đoàn làm phim đến quay không! Quay hai tổng tài ấy!"
Dân làng đã chỉ đường cho bọn họ: "Ở đằng kia! Rẽ vào sẽ thấy! Là ngôi nhà bốc khói nghi ngút!"
"Dạ vâng! Cảm ơn ạ!" - Chúc Khải Phong kéo Thôi Minh Hạo chạy nhanh, "Đi thôi! Không chừng còn có thể ăn chực!"
Nhậm Xuyên đang nấu thức ăn cho heo, nấu cả một nồi lớn, đổ vào một cái thùng và xách nó đến trước chuồng heo.
"Chúc Khải Phong" và "Thôi Minh Hạo" ngửi thấy mùi cơm thơm, kêu ụt ịt, suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi chuồng heo.
Nhậm Xuyên đổ đầy máng heo: "Rồi rồi, chúng mày đừng gấp! Không phải đang cho chúng mày ăn sao!"
Chúc Khải Phong và Thôi Minh Hạo đã nhìn thấy bóng lưng của Nhậm Xuyên từ đằng xa, hai người nhẹ nhàng rón rén bước tới, muốn cho anh một niềm vui bất ngờ!
Nhậm Xuyên nhìn hai con heo rồi đột nhiên kêu to: "Ái da! "Chúc Khải Phong" đừng có cướp thức ăn của "Thôi Minh Hạo"! Ăn đồ của mình đi!"
Chúc Khải Phong: "..."
Thôi Minh Hạo: "..."
Hai con heo bắt đầu đánh nhau để cướp thức ăn.
Nhậm Xuyên cảm thán: "Đừng đánh lộn! Hai đứa mày đừng có đánh lộn! "Chúc Khải Phong" đừng có cắn tai của "Thôi Minh Hạo"! "Thôi Minh Hạo" đừng có ủi đầu của "Chúc Khải Phong"!"
Chúc Khải Phong liếc nhìn Thôi Minh Hạo, không dám xác nhận: "Nó đang...!nói chuyện với heo hả?"
Thôi Minh Hạo đẩy gọng kính, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng nguy hiểm: "Ha ha..."
Nhậm Xuyên cảm thấy hình như mình nghe nhầm, thì thào nói với hai con heo: "Kỳ lạ quá, hình như tao nghe thấy giọng nói của tên khốn Chúc Khải Phong kia."
Chúc Khải Phong: "..."
Thôi Minh Hạo hóng chuyện: "Xứng đáng!"
Nhậm Xuyên nhíu mày: "Cái tên bị bệnh sạch sẽ Thôi Minh Hạo cũng ở đây!"
Thôi Minh Hạo: "..."
Chúc Khải Phong cũng hóng hớt: "Đáng đời!"
"Chắc tại tao không nghỉ ngơi tốt nên mệt mỏi." - Nhậm Xuyên xoa xoa thái dương, cầm thùng cơm lên, xoay người lại...
Chúc Khải Phong và Thôi Minh Hạo ở sau lưng mỉm cười với anh, nụ cười cực kỳ đáng sợ.
Nhậm Xuyên: "..."
Ba phút sau:
Nhậm Xuyên cầm thùng cơm chạy khắp làng, nhảy nhót tưng bừng, trốn đông trốn tây, tốc độ ngang với lợn nái xổng chuồng: "Tao sai rồi-!"
Chúc Khải Phong và Thôi Minh Hạo cầm dao phay điên cuồng đuổi theo sau lưng anh: "Mày đứng lại cho tao-!"
"Tao thật sự sai rồi-!"
"Cứu mạng-!"
"Giết người-!"
"Giang Hoàn, mau tới cứu em-!"
"Anh! Bố! Ông nội ơi-!"
Giang Hoàn không biết gì về mấy chuyện này cả, hắn cõng gùi bắp về nhà, liếc nhìn chuồng heo, thấy máng ăn trống trơn.
Hắn nhíu mày, đặt cái gùi trên lưng xuống trước, vừa xoa xoa bả vai vừa vào nhà: "Xuyên Nhi! Sao em không cho "Chúc Khải Phong" và "Thôi Minh Hạo" ăn-!"
Cửa vừa bị đẩy ra, ba cặp mắt bên trong nhìn sang, Chúc Khải Phong và Thôi Minh Hạo đứng ở một bên, trong tay cầm một con dao phay phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, Nhậm Xuyên mặt mũi sưng vù quỳ trên mặt đất, sụt sà sụt sịt, vô cùng đáng thương.
Tay đang đẩy cửa của Giang Hoàn đột nhiên dừng lại giữa không trung.
Hắn lùi lại một bước, đóng cửa lại: "Xin lỗi, tôi nhầm."
Ba giây sau, cửa lại bị mở ra, ba cặp mắt trong nhà lần nữa nhìn qua.
Trên mặt Chúc Khải Phong và Thôi Minh Hạo lộ ra nụ cười vô cùng hiền lành: "Đến cũng đến rồi, đi đâu nữa? Vừa rồi gọi cái gì?"
Giang Hoàn: "..."
Hắn lập tức tông cửa lao ra: "Xin lỗi Xuyên Nhi! Anh đi trước một bước-!"
Không tới mười phút, Giang tổng bị nắm đầu về bắt quỳ trên mặt đất cùng với Nhậm tổng, cúi đầu, quanh mắt bị đấm chuyển sang màu thâm tím.
"Sai rồi." - Nhậm Xuyên chủ động nhận sai để tránh bị đòn, "Thưa các bố trẻ, con sai rồi!"
Thôi Minh Hạo hừ lạnh: "Một ngày không đánh liền nhảy lên lật nóc nhà."
Chúc Khải Phong nhìn về phía đoàn quay phim: "Tất cả đều được ghi lại chứ?"
Đoàn quay