Giang Hoàn lái xe đưa Nhậm Xuyên đến khách sạn, nhưng không rời đi mà đứng ở cửa khách sạn như thần giữ cửa, muốn nhìn kỹ người đàn ông tên Giang Tư Bạch một lần.
Một lát sau, một chiếc xe bảo mẫu* rất khiêm tốn dừng ở cửa khách sạn, giữa vòng vây của trợ lý là một người đàn ông cao gầy đeo kính râm màu đen đang bước xuống xe.
*xe bảo mẫu: 1 loại xe van chuyên dùng cho nghệ sĩ
Giang Hoàn nhìn người kia chăm chú, nhìn thân hình và khí chất, đây hẳn là Giang Tư Bạch rồi.
Hắn ưỡn ngực lên, ánh mắt kiêu ngạo, như thể là vị vua đứng trên đỉnh cao.
Giang Tư Bạch mặc một chiếc áo sơ mi và quần jean rất bình thường, trông rất biết điều, mắt nhìn thẳng đi ngang qua hắn.
Giang Hoàn sửng sốt một chút, kêu lên: "Này!"
Bước chân của Giang Tư Bạch dừng lại một chút: "Hả?"
Anh ta quay đầu nhìn về phía Giang Hoàn, mấy giây sau mới chợt hiểu ra, sau đó cởi áo khoác treo lên tay hắn: "Cảm ơn, làm phiền anh rồi."
Giang Hoàn: "..."
Đường đường là tổng tài mà lại bị xem là người gác cửa?!
Hay lắm Giang Tư Bạch, cậu đã khơi dậy thành công lửa giận của tổng tài!
Giang Huyên ném chiếc áo khoác trong tay xuống đất, còn giẫm giẫm hai cái, tức giận bỏ đi.
Trong phòng, Nhậm Xuyên đã phấn khởi không thôi, nghe tiếng bước chân ngoài cửa, trái tim cũng đập cùng một nhịp, như thể mỗi bước chân đều đang đạp lên trái tim anh.
Phòng riêng được mở ra, cuối cùng Giang Tư Bạch cũng xuất hiện, anh ta mỉm cười một cách vô cùng đẹp trai, đưa tay ra: "Chào Nhậm tổng."
Nhậm Xuyên muốn xỉu ngang, gào thét trong lòng: "Aaa-!"
Tay của Giang Tư Bạch!
Nhưng ngoài mặt, anh lại bất động như núi, khẽ mỉm cười: "Chào anh Giang."
Hai người bắt tay nhau rồi tách ra.
Nhậm Xuyên gào thét điên cuồng trong câm lặng: "Ôi mẹ ơi-! Cả đời sẽ không rửa cái tay này-!"
Trong bữa tối chỉ có những cuộc trò chuyện đơn giản, lần đầu tiên Nhậm Xuyên gặp mặt với thần tượng ở khoảng cách gần như vậy, một câu cũng không nói được, anh kìm nén sự kích động của mình, cúi đầu im lặng ăn cơm.
Ăn ăn ăn, chị quản lý Kim của Giang Tư Bạch phát hiện ra vấn đề.
Cô thấp giọng hỏi Giang Tư Bạch: "Em thấy Nhậm tổng thế nào?"
Giang Tư Bạch không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, liếc nhìn Nhậm Xuyên đang ăn và nói: "Ăn...!rất nhiều."
Chị Kim hung hăng chọt anh ta một cái: "Nhậm tổng không nhìn em, cũng không nói chuyện với em!"
Giang Tư Bạch không nghĩ ra chuyện này có vấn đề gì: "Có thể tính cách của anh ấy như vậy?"
Chị Kim không yên tâm, cô đứng dậy, nâng ly với Nhậm Xuyên: "Nhậm tổng, để chúc mừng lần hợp tác đầu tiên của chúng ta, cậu Giang sẽ mời anh một ly."
Giang Tư Bạch không thể làm gì hơn ngoài việc đứng dậy, cụng ly với Nhậm Xuyên: "Nhậm tổng, hợp tác vui vẻ."
Không ngờ kiếp này anh lại có thể được thần tượng kính một ly, mặt Nhậm Xuyên đột nhiên đỏ bừng, còn chưa uống hớp rượu nào đã đứng thẳng dậy: "Tôi..."
Giang Tư Bạch ngửa đầu uống cạn, Nhậm Xuyên nhìn yết hầu của anh ta trượt lên trượt xuống, cực kỳ gợi cảm, nhất thời nhiệt bốc lên đầu, thở không nổi nữa.
"Nhậm tổng..." - Giang Tư Bạch nhìn anh, "Anh..."
Quá đẹp trai, quá đẹp trai, làm sao có thể đẹp trai như vậy, khuôn mặt Nhậm Xuyên đỏ bừng bừng.
Giang Tư Bạch vươn tay qua: "Đừng nhúc nhích..."
Nhậm Xuyên ngay lập tức hít thở không thông, má ơi, Giang Tư Bạch tính làm gì vậy?!
Chỉ thấy bàn tay của Giang Tư Bạch càng ngày càng gần, ngay lập tức chạm đến gò má của anh...
Nhịp tim của Nhậm Xuyên đã vượt quá giới hạn, anh trợn mắt ngất đi.
Giọng nói ngạc nhiên vang lên trong bữa tối: "Nhậm tổng-!"
Giang Tư Bạch: "..."
Anh ta khô khan giải thích: "Tôi chỉ muốn lau vết máu mũi cho anh."
"Đừng nhìn nữa!" - Chị Kim vỗ đùi, "Mau đưa đến bệnh viện!"
Nhậm Xuyên bước vào một cách phong độ nhẹ nhàng, lại mất hết phong độ mà nằm ngang đi ra.
Giang Hoàn ở trong xe, chờ mãi, nhưng không đợi được Nhậm Xuyên đi ra.
Trong lúc hắn đang buồn bực, Mạnh Xuân gọi đến, như đang chạy nước rút, thở hổn hển, ngắt quãng: "Giang tổng...!Nhậm tổng...!vào viện rồi...!Giang Tư Bạch..."
Chỉ hai chữ "vào viện" và "Giang Tư Bạch", giống như KNO3 và thuốc súng, làm não của Giang Hoàn nổ tung!
Đệt!
Giang Tư Bạch, con mẹ cậu gan lắm! Dám to gan đánh người của bố!
Giang Hoàn đạp ga, Bugatti Veyron nổ vang như dã thú gầm thét, lao vút trên đường.
Hắn bấm tai nghe: "Lucy, báo cáo định vị điện thoại của Nhậm Xuyên."
Giọng của Lucy vang lên: "Báo cho ngài biết vị trí của điện thoại của ngài Nhậm, nằm ở Bệnh viện Nhân dân ở trung tâm thành phố."
Giang Hoàn dừng xe ở bãi đậu xe, khóa cũng không khóa, lao thẳng tới cửa bệnh viện, vọt vào thang máy, vừa muốn đóng cửa thì nghe thấy một giọng nói: "Xin lỗi! Chờ một chút!"
Giang Hoàn vươn tay chặn cửa thang máy, một người đàn ông rất tuấn tú thở hổn hển chạy tới: "Cám ơn."
Người đàn ông này nhìn khí chất chừng ba mươi tuổi, có một đôi mắt rất đẹp và ngập tràn cảm xúc, bộ âu phục có thắt lưng vừa vặn tôn lên dáng người.
Hiếm thấy một người đàn ông tuấn tú như vậy, Giang Hoàn không khỏi liếc mắt nhìn thêm.
Thang máy đi lên tầng cao nhất, cửa kêu một tiếng rồi mở ra, hai người đồng thời cất bước.
Người đàn ông dời về sau một bước: "Mời cậu."
"Cảm ơn." - Giang Hoàn liền vội vàng đi ra ngoài.
Giang Tư Bạch đang ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng bệnh, còn có quản lý đi cùng.
Nhìn thấy kẻ thù thì cực kỳ ngứa mắt, Giang Hoàn xông lên túm lấy cổ áo anh ta, đấm một cái.
Nhưng mà nắm đấm này đánh không trúng mặt, cổ tay của Giang Hoàn bị giữ lại, vốn dĩ không thể chạm tới.
Hắn quay đầu lại thì thấy, hóa ra là người đẹp tình cờ gặp ở trong thang máy.
Người đàn ông cau mày: "Nói chuyện rõ ràng đã."
Giang Tư Bạch oan ức, giống như một con chó lớn: "Cục cưng..."
Giang Hoàn rống lên: "Cưng cưng cái con mẹ cậu!"
Hắn gồng mình, tránh thoát khỏi cổ tay của người đàn ông, một lần nữa giơ nắm đấm xông lên.
Người đàn ông đột nhiên đẩy Giang Tư Bạch ra, vung cánh tay chặn lại nắm đấm của Giang Hoàn, xương thịt va chạm nhau truyền đến cảm giác tê dại.
Một chiêu này khiến Giang Hoàn hiểu ra, đối phương là con nhà nghề.
Người đàn ông cau mày: "Cậu này, tôi cho rằng có sự hiểu lầm."
"Hiểu lầm con khỉ!" - Giang Hoàn nuốt không trôi cơn giận này, "Nhập