Chúc Khải Phong hoàn toàn phát điên, đuổi theo đánh Giang Hoàn: "Anh nói cái mẹ gì vậy! Anh nói lại lần nữa coi!"
"Xuyên Nhi yêu anh như vậy! Anh đối xử với nó như thế à!"
"Khốn nạn! Khốn khiếp! Súc sinh!"
Khương Du cao giọng hô to: "Tách bọn họ ra!"
Các cảnh sát túm tụm xông lên, làm thành một bức tường ngăn cách giữa hai người, vất vả lắm mới tách được hai người đàn ông to lớn.
Giang Hoàn lãnh không ít đấm, khóe miệng rỉ máu, vùng mắt có một vết bầm lớn, trông vô cùng chật vật.
"Nhốt vào phòng tiếp khách đi!" - Khương Du không còn cách nào khác, "Bình tĩnh lại chút!"
Chúc Khải Phong thoát khỏi khống chế của cảnh sát: "Đừng đụng vào tôi."
Hắn sải bước đi tới phòng tiếp khách: "Tôi tự đi được."
Khương Du châm điếu thuốc, nhìn Giang Hoàn: "Sếp Giang, sao lại muốn xóa?"
Mặt Giang Hoàn không có biểu cảm gì: "Bọn họ không dám lấy mạng của Nhậm Xuyên."
Thôi Minh Hạo không khỏi sốt ruột hét lên: "Ai đảm bảo! Anh đừng có đùa với tính mạng của Xuyên Nhi! Giang Hoàn!"
"Không xóa thì phải theo nhịp của bọn bắt cóc, bọn chúng nói gì thì phải nghe nấy." - Giang Hoàn liếc nhìn Thôi Minh Hạo, "Và tôi chắc chắn, chúng không dám lấy mạng Nhậm Xuyên."
Khương Du cau mày, Giang Hoàn nói "không dám", không phải "sẽ không."
Anh hỏi: "Anh biết được chuyện gì?"
Giang Hoàn liếc anh ta một cái, nhưng không nói gì về chuyện đó: "Các anh có thể đi hỏi Thường Ôn Sơn."
Tiếng sấm vang rền, một cơn mưa lớn đổ xuống.
Bắc Kinh dường như biến thành con mãnh thú bằng sắt thép, mở miệng lớn đỏ lòm ăn thịt người, đôi mắt như chuông đồng đang quan sát tất cả mọi người.
"Đội trưởng..." - Cửa phòng thẩm vấn mở ra, cảnh sát phụ trách hỏi cung đi ra, "Không có sơ hở, là người vô tội..."
"Hỏi lại!" - Khương Du cao giọng ra lệnh, "Tôi không tin!"
Anh ta lại nhìn Giang Hoàn, ánh mắt nghiêm nghị: "Sếp Giang, chúng ta đừng đi vòng vo nữa.
Người bị bắt cóc chính là người yêu của anh, tôi nghĩ tình cảm của hai người hẳn là khá sâu đậm.
Hiện tại anh ấy chưa biết sống chết ra sao, nếu anh có phát hiện ra manh mối gì đều cần phải nói thật."
Anh vỗ vai Giang Hoàn: "Anh nên tin tưởng cảnh sát nhân dân."
"Không phải là tôi không tin." - Giang Hoàn vô cảm nhìn anh, khoảnh khắc này trông hắn có vẻ bất lực, "Nhưng mà các anh không làm được."
Sắc mặt Khương Du lập tức lạnh đi.
"Chờ đã! Ngài gì ơi!"
"Chờ một chút! Không thể vào trong!"
"Tránh ra!"
Khương Du cau mày nhìn về phía cửa: "Sao nữa?"
Nữ cảnh sát thở không ra hơi: "Là...!bố của nạn nhân đang ở đây."
Nhậm Đông Thăng đến.
Nhậm Đông Thăng ướt sũng vì mưa lớn, hoàn toàn không có dáng vẻ của một doanh nhân nổi tiếng, trông ông như già đi mười tuổi, với mái đầu muối tiêu, giống như một ông lão hiền lành phúc hậu.
Ông xông vào cửa không đúng lúc, không nhìn cảnh sát, không nhìn Thôi Minh Hạo, người đầu tiên ông nhìn thấy là Giang Hoàn.
Thôi Minh Hạo đón tiếp: "Chú, sao chú..."
"Chú tới xem một chút." - Nhậm Đông Thăng tháo mũ xuống, sửa sang cổ áo, đi tới trước mặt Giang Hoàn, ngoại trừ hai tay run rẩy, vẫn còn duy trì được phong độ của chính mình, "Cậu Giang."
Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, bởi vì Nhậm Xuyên sinh tử chưa biết.
Giang Hoàn không biết nói gì, thậm chí còn không dám kêu "chú" như Thôi Minh Hạo.
"Xin lỗi..." - Giang Hoàn cố đè nén nghẹn ngào ở sâu trong cổ họng, tất cả yếu đuối cùng phiền muộn đều là một mũi dao đâm vào lồng ngực, hắn ngụy trang bản thân bất động như núi, "Cháu không nên bị ốm..."
Nếu mình không bị ốm...
Nhậm Xuyên sẽ không tự mình bắt taxi...
Nếu Nhậm Xuyên không tự bắt taxi...
Thì sẽ không xảy ra chuyện...
Bề ngoài thì bình tĩnh không dao động, cảm xúc bên trong đã hoàn toàn tan vỡ và sụp đổ, như núi thét sóng gầm, cũng chỉ khiến mắt Giang Hoàn hơi đỏ hoe.
Hắn nắm chặt ngón tay, như đứa trẻ nhận lỗi: "Cháu không nên bị ốm..."
"Cậu Giang, ngài Giang..." - Nhậm Đông Thăng đối mặt với hậu bối, nhưng thái độ lại vô cùng khép nép, "Tôi cầu xin cậu...!đưa cho bọn họ viên kim cương hồng đi..."
Hai dòng nước mắt già nua trào ra trên mắt Nhậm Đông Thăng, ông nghẹn ngào: "Bao nhiêu tiền...!tôi trả cho cậu..."
Ông suýt chút nữa quỳ xuống với Giang Hoàn: "Trả con trai tôi...!về đây..."
Thôi Minh Hạo đỡ Nhậm Đông Thăng: "Chú ơi, đừng làm thế!"
Hắn an ủi: "Rất nhiều cảnh sát đang cố gắng tìm cách, Xuyên Nhi nhất định không sao! Nó nhất định sẽ an toàn trở về!"
"Cậu Giang..." - Nhậm Đông Thăng nắm chặt lấy tay Giang Hoàn, giống như người chết đuối vớ được cọc gỗ, "Làm ơn...!xin cậu..."
Giang Hoàn không biết nên nói như thế nào: "Kim cương hồng..."
Giọng hắn khàn khàn, như thể vừa bị chà xát bằng giấy ráp: "Không ở chỗ của cháu..."
"Cháu đưa nó cho Nhậm Xuyên..."
Mọi người đều ngơ ngẩn.
Viên kim cương hồng quan trọng nhất, bây giờ lại không biết nó ở đâu!
Khương Du nói một cách khó nhọc: "Vậy là bọn bắt cóc...!hoàn toàn không phải vì kim cương hồng..."
"...Nếu chúng muốn kiếm tiền thì chỉ cần hỏi cậu Nhậm là được."
Mọi người nhìn nhau.
Rốt cuộc tại sao kẻ bắt cóc lại làm vậy?!
Lúc này kỹ thuật viên lại la to, đánh thức mọi người: "Kẻ bắt cóc đăng video mới!"
Mọi người xúm lại trước máy tính.
Lần này kẻ bắt cóc không xuất hiện, máy quay tập trung vào Nhậm Xuyên đang bị trói trên ghế, rõ ràng là anh đã bị hành hạ một hồi, phần da lộ ra ngoài đều bị thương và chảy máu.
Nhậm Đông Thăng đột nhiên hít thở không thông, ôm ngực: "Xuyên Nhi...!Xuyên Nhi..."
Ông ngã thẳng xuống, tình cảnh đột nhiên trở nên lộn xộn, "Nhanh lên! Gọi cấp cứu!"
Thôi Minh Hạo cởi bỏ áo khoác, quỳ trên mặt đất để hồi sức tim phổi cho Nhậm Đông Thăng: "Gọi 120!"
Sự chú ý của họ đã bị Nhậm Đông Thăng ngất xỉu thu hút, đoạn video đã được phát gần nửa phút.
Khi họ nhìn lại, một hộp thoại giống như bộ đếm thời gian xuất hiện trên màn hình, con số bên trong đang tăng đều đặn, trong nháy mắt đã