Giang Hoàn không thể tin vào mắt mình, giọng nói của hắn lập tức trở nên khàn khàn, hắn nghẹn ngào: "Xuyên Nhi..."
Đôi tay hắn run rẩy: "Bảo bối..."
Nhậm Đông Thăng gấp gáp hít thở, sau đó chạy tới nắm lấy tay Nhậm Xuyên: "Xuyên Nhi...!tỉnh thật rồi sao? Đừng làm bố sợ..."
Giang Hoàn vươn tay ấn chuông gọi, nắm lấy tay còn lại của Nhậm Xuyên: "Xuyên Nhi...!Nhìn anh..."
Bị tóm lấy hai bên trái phải như vậy, Nhậm Xuyên không biết phải nhìn ai trước.
Vừa mới tỉnh lại sau cơn hôn mê, đầu óc anh vẫn còn mông lung: "Em..."
"Ổn rồi!" - Giang Hoàn muốn xông tới ôm anh, nhưng lại sợ đụng phải ống dẫn và thiết bị trên người anh, "Đừng lo lắng, hiện tại đã an toàn."
Nhậm Xuyên cau mày đau khổ, muốn nhớ lại chuyện lúc trước, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh hỗn loạn mất trật tự, dù thế nào cũng không xâu chuỗi lại được: "Hình như em..."
Đúng lúc bác sĩ và y tá bước vào: "Đừng cử động!", "Bệnh nhân vừa tỉnh dậy!", "Người thân đừng kích động quá!"
Giang Hoàn và Nhậm Đông Thăng đều được đưa ra ngoài, họ đứng ở cửa, nhìn nhau.
"Ừm..." - Nhậm Đông Thăng nhìn Giang Hoàn như có điều muốn nói, "Sau khi Xuyên Nhi xuất viện, để nó trở về nhà cũ dưỡng thương đi..."
Giang Hoàn gật đầu, hắn hiểu được, hiểu mà.
Nhậm Đông Thăng nuốt khan, chậm rãi nói: "Cậu cũng có thể...!đến..."
Giang Hoàn ngây người.
Nhậm Xuyên tỉnh lại, kiểm tra triệu chứng bệnh tật thì không có vấn đề gì lớn, ngoài những người thân và bạn bè đến thăm, anh còn phải đối mặt với cảnh sát thẩm vấn.
Khương Du cau mày nhìn Nhậm Xuyên: "Anh Nhậm, anh thật sự không nhớ rõ sao?"
Nhậm Xuyên ngơ ngác lắc đầu, ngón tay siết chặt chăn: "Tôi..."
Giang Hoàn đứng ở sau lưng anh, đặt bàn tay trên vai anh: "Không sao, em không nhớ ra được thì cũng không cần cố nghĩ."
"Rất tối..." - Ngón tay Nhậm Xuyên vân vê sợi tóc, anh nhíu mày, khó khăn nhớ lại, "Nơi tôi bị nhốt đóng cửa rất tối, không có ánh sáng..."
"Họ che mặt..."
"Hình như là đã gọi điện thoại..."
Khương Du nắm được manh mối quan trọng: "Gọi điện thoại gì? Họ nói cái gì?"
Ký ức tựa như đại dương mênh mông, không cách nào chắt lọc ra được, Nhậm Xuyên không nhớ nổi nữa: "Xin lỗi, tôi không biết..."
Khương Du bất lực ngả về phía sau, cảnh sát phụ trách ghi chép cũng ngừng viết.
"Anh Nhậm, nghỉ ngơi thật tốt." - Khương Du cầm áo khoác lên, chuẩn bị cáo từ, "Đại nạn không chết, ắt có phúc về sau."
Sau khi cảnh sát rời đi, Nhậm Xuyên mới hoàn toàn thả lỏng mà nằm xuống, thở ra một hơi dài.
"Toát mồ hôi rồi." - Giang Hoàn ngửa đầu anh ra rồi lau trán cho anh, nhẹ giọng hỏi, "Có khát không?"
"Anh..." - Yết hầu của Nhậm Xuyên cuộn lên lăn xuống, "Em..."
"Không sao, đừng nghĩ nhiều." - Giang Hoàn ôm anh một cái, "Không nhớ cũng không sao."
"Ừm." - Nhậm Xuyên nhẹ nhàng ừm một tiếng, khéo léo như một chú mèo con, "Em chỉ cần anh thôi."
Anh gác cằm lên hõm cổ của Giang Hoàn: "Anh à, thiếu anh em không thể sống nổi."
Trái tim Giang Hoàn nhói lên một cái.
Giây phút này, hắn siết chặt lòng bàn tay Nhậm Xuyên: "Anh cũng vậy...!không thể sống thiếu em."
Khi thời tiết ấm lên một chút, bãi cỏ của bệnh viện bắt đầu xanh biếc, Nhậm Xuyên cuối cùng cũng có thể xuất viện.
Anh gầy đi trông thấy, cằm nhọn hoắt, hốc mắt trũng sâu, một bên má còn có sẹo nhưng phải nhìn kỹ mới thấy, vẫn có chút ốm yếu nhưng trông cũng rất có sức sống, ánh mắt long lanh sáng ngời.
Giang Hoàn lái xe, Nhậm Xuyên ngồi ở ghế phó lái, Thôi Minh Hạo và Chúc Khải Phong ngồi ở ghế sau, trên tay ôm bánh ngọt.
Bọn họ sẽ cùng nhau về nhà cũ để mừng Nhậm Xuyên xuất viện.
Chúc Khải Phong lắm mồm: "Xuyên Nhi, khoan tính chuyện khác! Sau khi cơm nước xong chúng ta phải đến chùa Hộ Quốc để cúng bái! Xả xui!"
Thôi Minh Hạo bật cười: "Mày kéo được Xuyên Nhi vào chùa thì mày giỏi."
Giang Hoàn kỳ quái nhìn qua: "Em ấy không thích chùa miếu à?"
Nhậm Xuyên nhìn Thôi Minh Hạo đe dọa: "Mày không được nói!"
Thôi Minh Hạo chẳng sợ anh chút nào: "Khi còn bé, nó bị lão hòa thượng đoán mệnh dọa sợ đến phát khóc, nhìn thấy đầu trọc lóc thì sẽ sợ hãi.
Khi bọn tôi đến Hạ Môn tham gia trại hè, làm sao nó cũng không vào chùa Phổ Đà."
Nhậm Xuyên bó tay: "Thôi Minh Hạo! Tao giết mày!"
"Này này này!" - Giang Hoàn ngăn anh lại, "Còn ở trên xe đấy!"
Vừa tới cửa nhà cũ, Thôi Minh Hạo liền nhảy xuống xe, Nhậm Xuyên liền đuổi theo truy sát phía sau, để Chúc Khải Phong và Giang Hoàn ở lại.
Chúc Khải Phong có chút mất tự nhiên: "Ờm..."
Giang Hoàn cầm bánh ngọt trên tay, nhìn hắn.
"Lỡ tay đánh mạnh." - Chúc Khải Phong sờ sờ mũi, "Xin lỗi anh."
"Không có gì." - Giang Hoàn không để bụng.
Chúc Khải Phong duỗi tay đấm nhẹ vào ngực hắn: "Tôi chấp nhận anh."
Ngay sau đó hắn xắn tay áo lao lên giúp Nhậm Xuyên đè Thôi Minh Hạo xuống: "Bố mày tới đây!"
Giang Hoàn nhìn ba người đàn ông to lớn đùa giỡn trong vườn hoa, trong một khoảnh khắc thời gian như đảo lộn, tua mọi thứ trở về khi còn bé, nắng trong, gió nhẹ, mây bay, tiếng cười giòn tan.
Đã có lúc, hắn ngồi trong biển sách mênh mông và từng ghen tị người khác có bạn cùng chơi.
"Anh!" - Nhậm Xuyên hét lên, "Tới giúp em! Chúng nó bắt nạt em!"
Giang Hoàn nở nụ cười trên môi, hắn đặt bánh trái xuống đất, nhẹ nhàng bước về phía trước: "Tới đây!"
Chị San San biết Nhậm Xuyên nhập viện, một ngày ba bữa không quên, cuối cùng khiến Nhậm Xuyên chỉ ngửi thấy mùi súp gà thôi là đã cảm thấy buồn nôn.
Bữa cơm xuất viện hôm nay, anh nói không muốn ăn súp gà hay cái gì khác, anh thèm ăn lẩu.
Trên bàn đặt một nồi nước dùng nóng hổi cay cay, ở chính giữa bên trong là súp xương dành cho một mình Nhậm Xuyên.
Anh nhìn chằm chằm mọi người đang nhúng dạ dày và cuống họng vào nồi lẩu cay, tức giận phùng mang trợn mắt như con cá nóc.
Giang Hoàn liếc anh một cái: "Muốn ăn hả?"
Nhậm Xuyên gật đầu lia lịa.
Trong lúc những người khác không chú ý, Giang Hoàn bí mật đưa cho anh một viên thả trong nồi lẩu, làm bộ như ăn trộm: "Chúng ta lén lút làm chuyện xấu."
Nhậm Xuyên