Cô lái xe rời khỏi, đến một nơi yên lặng cô dừng lại, lúc này cô mới thực sự bộc lộ bản chất của mình, khoé mi ươn ướt giọt nước mắt chảy ra lăn dài trên má, cô đột nhiên bậc khóc, cô đã cô mạnh mẽ đã nghỉ rằng bản thân không còn tình cảm với cậu nhưng lại không ngờ khi đối mặt với cậu, con tim của cô lại không thể nào kìm chế được, cô gục đầu lên vô lăng khóc những giọt nước mắt nóng hổi chảy ra từ khoé mi, cô có thể tự lừa mình nhưng không thể dối lòng được, trong lòng cô vẫn còn có hình bóng cậu suốt 8 năm qua thực sự cô quá mệt mỏi rồi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô vội gạt nước mắt, nhấc máy
- Chị nghe đây - đầu dây bên kia truyền lại giọng nói của trợ lý Trâm Anh
- Chị, người mẫu đã đến rồi ạ.
- Em nói thợ trang điểm cho người ta đi nhớ là đúng concept đã bàn,nói với bên đạo cụ chuẩn bị đi rồi chị qua liền. - cô nói
- Dạ - trợ lí đáp rồi tắt máy, cô lấy gương trong túi xem lại khuôn mặt sau khi dậm lại mọng mắt cô lái xe quay lại studio.
Sau khi xong việc với người mẫu cô bảo trợ lý sắp xếp chỗ ở cho người mẫu vì còn một set đồ cần chụp vào ngày mai.
- Chị, đầu tuần sau chị có buổi hướng nghiệp ở trường THPT ạ - cô trợ lí nói
- Ừ, chị biết rồi, em sắp xếp chỗ cho người mẫu chưa? - cô hỏi
- Dạ, em sắp xếp rồi - Trâm Anh nói
- Vậy được rồi còn chuyện gì nữa không? - cô hỏi
- Dạ đầu tuần sau chị có lịch trình trong buổi hướng nghiệp cho học sinh trường THPT ạ, thiệp mời đã được gửi đến - Trâm Anh nói, tay thì đặt lên bàn cô tấm thiệp màu vàng
- Đầu tuần sau? - cô hỏi lại
- Dạ, năm ngoái bên trường cũng gửi thiệp mời nhưng lúc đó chị bận show diễn ở nước ngoài nên không tham dự được. - Trâm Anh
- Vậy em sắp xếp lịch đi, rồi báo lại với họ, sẵn tiện gọi điện đặt hai lẳng hoa sai người đem tới - cô nói, rồi cho Trâm Anh lui.
-----
Tại công ty
- Thế Minh, con nhìn xem Quốc Việt nó đã có gia đình rồi con thì bao giờ mới có đây không lẽ con không cho ông già này bế cháu. - Ông Nam rầu rĩ ngồi nói
- Chuyện đó con không gấp - cậu đáp lại một câu tỉnh bơ
- Không gấp lần nào cũng không gấp, con đã 34 tuổi rồi biết không? - ông Nam nói
- Con biết, bố ngồi đây chơi con có cuộc họp không tiếp bố được rồi - cậu nói
- Lại trốn tránh, cái thằng này - ông nhìn con trai mình cúi đầu chào rồi rời đi mà lòng bực bội, lúc nào nhắc đến chuyện này cũng đều bận họp gặp đối tác, ông tức quá đành bỏ về
Về đến nhà vẻ mặt ông khó chịu, bà Trân thấy chồng mình như vậy thì rót cho ông cốc nước ấm đem lại hỏi chuyện
- Sao thế?
- Còn sao được nữa? - ông lấy cốc nước uống một hơi rồi nói
- Chuyện của Thế Minh à? - bà hỏi
- Bà biết rồi còn hỏi mấy năm nay có bao giờ mà tôi không nhắc nó là lập gia đình là cưới vợ đi cho too có cháu bồng nó cũng không chịu nghe, còn con bé Thiên Trang(chị gái cậu xuất hiện ở chương 16-17 á) nữa, cũng chưa chịu có cháu cho hai ông bà già này bế - ông Nam nói.
- Thôi được rồi, chuyện đó để tụi nó tự lo ông mà cứ hối vậy rồi gây lộn mất tình cảm cha con, ông thấy mấy năm lại đây không thằng bé nó thay đổi hẳn, nó cũng chịu về nhà dùng cơm cùng chúng ta, còn mua quà sinh nhật cho tôi nữa, quan hệ của gia đình không phải đang tốt lên sao, ông đừng lo nó lớn rồi khi nào tìm được người hợp ý thì sẽ đưa về thôi - bà Trân nhẹ nhàng nói
- Bà nói cũng có lý, thôi thì từ nay tui không quan tâm chuyện này nữa, giờ tui đói rồi có gì ăn không? - ông Nam nghe vợ mình nói cũng thuận tai nên không quản nữa.
- Tui với ông vào ăn cơm, đi - bà Trân nói rồi choàng tay ông Nam bước vào nhà ăn.
--------
- Cháu chào ông, - cậu bé nhỏ lễ phép vòng tay cúi đầu chào ông Hiệp
- Ui, ông ôm cái nào - ông Hiệo cười híp mắt ôm lấy cậu bé nhỏ, cậu bé cũng vui vẻ quấn quýt lấy ông
- Thưa chú, - cậu xách theo ít trái cây bước đến chào hỏi
- Thôi vào nhà, để lạnh - ông Hiệp nói với cậu
- Dạ, chú vào đi để con đóng cửa cho ạ - cậu nói rồi bước vào sau ông Hiệp dắt tay cậu bé đi vào trước.
- Bà cố ơi - cậu bé nhanh nhẩu lễ phép gọi
- Bánh mì đến à - bà nội chậm rãi đi ra cậu bé nhỏ thấy vậy liền chạy đến dìu bà
- Bà cố, đi chậm thôi - Cậu bé nói
- Rồi rồi bà biết rồi - bà nội được đỡ lại ghế ngồi cậu bé ngồi kế bên
- Hôm nay con được nghỉ ư - bà hỏi
- Dạ, hôm nay cháu được nghỉ, bà cố xem cháy mang gì đến này - cậu bé lấy trong túi ao ra một viên kẹo
- Cháu được thưởng nên để dành đem đến cho bà cố - cậu bé dùng hai tay đưa viên kẹo cho bà, bà cười hiền hoà xoa đầu đứa bé.
- Bánh mì ngoan quá, bà thơm cái nào - bà cúi đầu thơm lên trán cậu bé, cậu bé vui vẻ chạy nhảy
- Ông còn cái này cho ông - cậu bé nhỏ qua chỗ ông Hiệp
- Ông cũng có quà ư?