“Cậu chính là vệ sĩ mà công ty An Đạt cử tới?” Lý Tiên Nguyên nhìn chàng trai mặc đồng phục vệ sỹ trẻ tuổi, cao ráo trước mặt, khẽ cau mày hỏi.
“Đúng vậy.” Chàng trai này chỉ tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi đáp.
“Công ty của cậu có nói với cậu là phải làm thế nào không?” Lý Tiên Nguyên hỏi tiếp.
“Bảo vệ đối tượng an toàn, theo sát 24/24. Nếu cần thiết, sẵn sàng đỡ đạn thay cho người đó.” Chàng trai vẫn nói với giọng bình thản như cũ, trên mặt không lộ ra quá nhiều cảm xúc, giống như chuyện đỡ đạn đối với anh ta mà nói chỉ như ăn bữa cơm, uống miếng nước bình thường mà thôi.
“Tốt. Tôi đã xem qua lý lịch của cậu mà công ty gửi tới. Cậu từng là lính xuất ngũ, vậy thân thủ thế nào? Nếu như cậu chỉ được cái vẻ ngoài thôi thì tôi nghĩ không cần nữa.” Lý Tiên Nguyên nói.
“Ngài Lý có thể tìm người tới thử xem. Có điều trước khi thử, tôi muốn hỏi một chút: nếu khả năng của tôi làm cho ngài hài lòng, vậy ngài sẽ trả tôi bao nhiêu tiền một tháng?” Chàng trai nhìn chằm chằm Lý Tiên Nguyên rồi hỏi.
“Chuyện này tôi đã nói với công ty của cậu rồi. Họ chưa nói với cậu à?” Lý Tiên Nguyên nhíu mày.
“Thật xin lỗi, tôi vừa mới làm ở công ty không lâu, cho nên không rõ lắm về quy định về những nhiệm vụ đặc biệt. Theo giá mà công ty báo là hai mươi sáu triệu một tháng, tôi cảm thấy hơi thấp. Tôi nghĩ giá mà ngài Lý đây đưa ra tuyệt đối không chỉ có ngần ấy. Cho nên, tôi không hi vọng số tiền đó bị công ty ăn chặn. Vẫn là câu nói đó: Nếu như khả năng của tôi làm ngài Lý hài lòng thì tôi hi vọng ông có thể trả cho tôi khoản tiền ông đưa cho công ty. Tôi và ông sẽ ký hợp đồng riêng.” Chàng trai bình tĩnh trả lời.
“Cậu cũng khá đấy. Nhưng trước tiên phải xem bản lĩnh của cậu thế nào đã.” Lý Tiên Nguyên nói xong thì cầm điện thoại trên bàn lên bấm số gọi đi: “Phòng bảo vệ đấy à? Dẫn hai người giỏi đánh nhau nhất lên tầng thượng đi.”
“Ngài Lý có thể gọi năm người một lúc hoặc nhiều hơn cũng không vấn đề gì.” Chàng trai nói theo.
Lý Tiên Nguyên nhìn anh ta, cũng hơi nghi ngờ một chút, sau đó lại bổ sung một câu: “Thêm vài người nữa, lập tức đi lên.”
“Bảo vệ trong công ty của chúng tôi tuy không phải được thuê từ công ty vệ sỹ, nhưng ai ai cũng cao to cường tráng. Tôi mong cậu đừng tự tin thái quá.” Lý Tiên Nguyên rất không hài lòng với thái độ không coi ai ra gì của chàng trai trước mặt này.
“Đó là việc của tôi. Nếu không đánh lại thì tôi sẽ rời đi.” Anh ta thản nhiên nói.
“Hừ, tôi rất hi vọng bản lĩnh của cậu cũng mạnh mẽ như sự tự tin của cậu vậy. Đi, tôi dẫn cậu qua đó.” Lý Tiên Nguyên nói xong thì đi trước, thư ký của ông cũng vội vàng đuổi theo.
Chàng trai cười lạnh lùng, cũng đi theo ra ngoài.
Bọn họ đi vào thang máy lên tầng cao nhất, sau đó leo thang bộ tới tầng thượng, ở đó giờ này đã có năm, sáu người mặc đồng phục bảo vệ cầm bộ đàm đứng chờ. Đúng như Lý Tiên Nguyên nói, ai cũng cao to, cường tráng.
“Tổng giám đốc Lý, tôi đã gọi toàn bộ sáu người đang trực ban tới. Ngài xem có gì cần dặn dò?” Đứng đầu là một người đàn ông mặc vest tây, vừa nhìn thấy Lý Tiên Nguyên thì vội vàng chạy tới, bộ dạng khúm núm hỏi.
“Không có gì, chỗ này có một cậu bạn nói là có thể một mình đánh bại năm người. Tôi không tin nên gọi mọi người tới