“Không phải tôi vẫn tỉnh lại sao.” Diệp Lăng Thiên cười nói, sau đó hỏi Lý Vũ Hân: “Cứ quên một chuyện chưa hỏi, cô có bị thương không?”
“Không có, họ chỉ trói tôi, không làm gì tôi cả.” Lý Vũ Hân lắc đầu, sau đó hỏi Diệp Lăng Thiên: “Tại sao anh ngốc như vậy? Tại sao anh muốn một mình xông vào cứu tôi? Lúc chúng bắt anh đứng ra tại sao anh lại đứng ra? Tại sao lại nghe lời chúng vứt súng đi, chẳng lẽ anh không sợ chết sao?”
“Tôi đã đồng ý với ba cô sẽ bảo vệ tốt cho cô, kết quả, vì sai lầm của tôi mà cô bị bắt cóc, bất kể phải trả giá thế nào, tôi nhất định phải bảo vệ sự an toàn của cô.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.
“Chính mình chết cũng không để ý sao?” Lý Vũ Hân tiếp tục hỏi.
“Chết? Chết không phải là chuyện đáng sợ nhất, có rất nhiều chuyện đáng sợ hơn cả chết.” Diệp Lăng Thiên thở dài nói, tiếp đó lại nói: “Ví như thất tín.”
“Anh cứu tôi chính là vì lời hứa của anh với ba tôi sao? Ngoại trừ chuyện này không còn nguyên nhân nào khác nữa?” Lý Vũ Hân đột nhiên có chút tức giận nhìn Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên sững sốt, sau đó mỉm cười nói: “Đương nhiên có nguyên nhân khác, chỉ là, trong tình huống như vậy cô căn bản không thể suy nghĩ những vấn đề này, tôi không thể đứng đó hỏi chính mình rốt cuộc có nên cứu cô hay không, tại sao cứu cô, hơn nữa liệt ra một hai ba điểm cho mình. Cứu cô là một loại bản tính của tôi, tôi cảm thấy mình nên cứu, hơn nữa, tôi cũng cho rằng mình là ứng viên cứu cô tốt nhất, chỉ có tôi vào mới có thể đảm bảo ở mức cao nhất sự an toàn của cô. Cho nên, tôi đi vào.”
“Nếu cho anh một cơ hội nữa, anh lúc đó vẫn sẽ lựa chọn không ngần ngại xông vào cứu tôi sao? Vẫn sẽ lựa chọn vứt súng đứng ra sao? Vẫn sẽ lựa chọn đồng quy vu tận với hắn ta sao?” Lý Vũ Hân vừa nói, nước mắt vừa lăn xuống.
“Ừ.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói, trả lời rất kiên định, đáp án này đối với anh mà nói không cần nghĩ quá nhiều đã có thể trả lời.
Câu trả lời của Diệp Lăng Thiên rõ ràng nằm trong dự liệu của Lý Vũ Hân, nhưng lại nằm ngoài tình lý của cô.
“Tại sao anh ngốc như vậy, anh biết, anh làm vậy sẽ chết không, vì cứu tôi mà chính mình chết, anh chưa từng nghĩ tới có đáng hay không sao?” Lý Vũ Hân nghẹn ngào nói.
“Trên thế giới này nào có nhiều chuyện đáng hay không đáng như vậy, tôi trước nay không phải thương nhân, căn bản sẽ không bán đồ vật, cho nên, tôi làm bất kỳ chuyện gì cũng sẽ không tính toán mình lời hay lỗ. Được rồi, đừng khóc nữa, kết quả này đã là kết quả tốt nhất rồi. Cô bình an vô sự, tôi cũng không chết. Cô quay về đi, ở cùng ba cô nhiều hơn, lần này ba cô vì cô cũng xém chút không cần cả mạng, cô có lẽ không biết, ba cô trước khi tôi đi cứu cô đã nói di ngôn với tôi, nhìn dáng vẻ ông ấy thì biết, nếu lần này cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có lẽ ông ấy sẽ không lựa chọn tiếp tục sống.” Diệp Lăng Thiên thấy nước mắt của Lý Vũ Hân, nhàn nhạt nói.
Lý Vũ Hân gật đầu, nói: “Tôi cũng có thể cảm nhận được ông ấy đã già đi rất nhiều, lần này vì tôi, mà ông ấy đã tổn thất rất lớn. Mặc dù 1500 tỷ tiền mặt đó cuối cùng vẫn giữ được, nhưng, đối với tập đoàn mà nói lại tạo thành một tổn thất không thể ước tính được.”
“Vì tập hợp 150 tỷ tiền mặt với tốc độ nhanh nhất, ba tôi đã bán ba mươi phần trăm cổ phần trong tay với giá 150 tỷ cho tập đoàn Hàn Phong, phải biết rằng, ba mươi phẩn trăm cổ phần giá trị gần hai ngàn bảy trăm tỷ, cho dù số tiền 150 tỷ không bị kẻ bắt cọc lấy đi, ba tôi cũng tổn thất gần một ngàn hai trăm tỷ.”
“Điều quan trọng hơn nữa không phải tiền, mà là cổ phần trong tay ba tôi vốn có sáu