Bàn tay của Diệp Lăng Thiên mới vừa tiếp xúc với chân của Lý Vũ Hân thì cô theo phản xạ rụt chân về nhưng lại bị Diệp Lăng Thiên nắm chặt lấy, cơ thể căng cứng lại, là bởi vì cô quá căng thẳng, đây là lần đầu cơ thể của cô bị một người đàn ông chạm vào như thế.
Diệp Lăng Thiên từ từ xoa chân giúp Lý Vũ Hân. Gương mặt Lý Vũ Hân đỏ bừng, hoàn toàn không dám nhìn thẳng Diệp Lăng Thiên, cô dứt khoát xoay mặt sang chỗ khác, để mặc bàn tay anh di chuyển trên chân mình, cơ thể căng cứng cũng dần dần thả lỏng.
Hôm nay là thứ bảy nên có rất nhiều người đến đây leo núi, chơi đùa hơn nữa phần lớn là các cặp đôi trẻ tuổi. Rất nhiều cô gái trẻ nhìn thấy Diệp Lăng Thiên ân cần xoa bóp chân cho Lý Vũ Hân đều nhịn không được dừng bước, nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.
Lý Vũ Hân cảm nhận được xung quanh người đi tới đi lui đều đang tò mò nhìn mình, lập tức xấu hổ muốn tìm kẽ hở chui xuống, cô cũng không để ý đến cái chân của mình rốt cuộc có sưng thành quả ổi hay không, rụt mạnh chân về, mang giày vào, sau đó nói với Diệp Lăng Thiên: “Được rồi, cũng đỡ rồi, chúng ta xuống núi thôi.”
Cô nói xong thì đứng lên, nhưng mà vừa đứng lên thì trên chân đau đến độ đổ mồ hồi trán, có lòng mà không có sức lại ngồi xuống.
Diệp Lăng Thiên nhìn thấy bộ dáng này, mỉm cười nói: “Tôi cõng cô xuống núi.”
“Không cần, ai cần anh cõng chứ, tôi có thể tự đi được.” Lý Vũ Hân trừng mắt với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó tìm một tảng đá bên cạnh ngồi xuống, móc thuốc lá từ trong túi ra châm, sau đó hờ hững nói: “Được rồi, vậy cô đi tiếp đi.”
“Anh…” Lý Vũ Hân bị Diệp Lăng Thiên chọc tức nghẹn nói không ra lời, cô căm tức nhìn Diệp Lăng Thiên có điều Diệp Lăng Thiên hoàn toàn không nhìn cô, chăm chú hút thuốc.
“Được, tự đi thì tự đi.” Lý Vũ Hân cắn răng, giãy dụa đứng lên lần nữa, sau đó suy nghĩ một hồi rồi tháo giày cao gót ra, vứt luôn lên mặt đất, nén đau khập khễnh bước xuống núi.
Diệp Lăng Thiên nhìn dáng dấp đi bộ của Lý Vũ Hân thì cười khẩy, cũng không nhúc nhích, tiếp tục hút thuốc, đợi đến khi đã hút xong điếu thuốc trong tay thì mới dụi tắt tàn thuốc, sau đó đứng lên nhặt giày của Lý Vũ Hân, cầm trong tay từ từ đuổi theo cô.
Diệp Lăng Thiên đi tới phía sau Lý Vũ Hân cũng không nói gì, ôm bế ngang Lý Vũ Hân lên làm cô hét lên một tiếng nhưng Diệp Lăng Thiên cũng không để ý, anh ôm cô vào lòng, tay còn lại thuận thế xách giày cao gót của Lý Vũ Hân, sau đó cứ đi xuống núi như vậy.
“Thả tôi ra, tôi không cần anh quan tâm, có nghe hay không.” Lý Vũ Hân tức giận nói với Diệp Lăng Thiên đồng thời giãy giụa muốn tụt xuống khỏi người Diệp Lăng Thiên, chỉ có điều, sức mạnh của cô so với Diệp Lăng Thiên mà nói quá yếu, yếu đến nỗi chẳng nhằm nhò gì.
Diệp Lăng Thiên không để ý đến Lý Vũ Hân, tiếp tục ôm cô đi tới bãi đậu xe.
“Thả tôi xuống, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát, nói anh cưỡng ép tôi.” Lý Vũ Hân tiếp tục đe dọa Diệp Lăng Thiên, chỉ có điều, Diệp Lăng Thiên vẫn không để ý đến cô, điều này khiến cho Lý Vũ Hân càng tức giận hơn, giống như đánh vào bị bông, hoàn toàn không có tác dụng,