Sau khi nghe Hứa Hiểu Tinh nói, Lý Vũ Hân lại vui vẻ cười ha ha, cười đến mức Hứa Hiểu Tinh cũng cảm thấy kỳ lạ.
“Cậu cười cái gì?” Hứa Hiểu Tinh hỏi.
“Không cười gì cả, chỉ là không hiểu sao nghe cậu mắng Diệp Lăng Thiên tớ lại cảm thấy thoải mái như vậy nhỉ. Nếu như tớ nhớ không nhầm thì đây là lần đầu cậu nói Diệp Lăng Thiên không tốt? Không phải cậu vẫn luôn là fan trung thành của anh ta à? Hôm nay tại sao lại đột nhiên thay đổi rồi?” Lý Vũ Hân vui vẻ nói.
“Trước đây coi như là tớ nhìn nhầm anh ta đi, tớ chưa từng gặp người anh trai nào như vậy cả.” Hứa Hiểu Tinh buồn bực nói.
“Cậu đó, lần này là cậu hiểu nhầm anh ta rồi. Anh ta không phải là không quan tâm em gái, mà anh ta là một người quá chậm chạp trong suy nghĩ, quá nghiêm túc. Anh ta còn phải làm việc mà, một ngày 24/24 đều phải ở cạnh tớ, cho nên anh ta thật sự không có thời gian để đi.” Lý Vũ Hân thật thà nói.
Hứa Hiểu Tinh chau mày, sau đó nhìn Lý Vũ Hân nói: “Hóa ra người có tội là cậu, em gái người ta ngày mai phẫu thuật cậu cho người ta nghỉ một hôm đi, tớ không tin, ngày mai anh ta không ở cạnh cậu một ngày cậu liền xảy ra chuyện.”
“Tớ không cho anh ta nghỉ bao giờ chứ, nếu như anh ta muốn nghỉ đừng nói là một ngày, dù cho là nghỉ một năm tớ cũng đồng ý, nhưng đáng tiếc, vấn đề không phải là tớ có cho anh ta nghỉ hay không, mà bản thân anh ta có xin tớ cho nghỉ hay không, có hiểu chưa? Cậu có nhớ lần trước tớ cùng với anh ta đến bệnh viện thăm em gái không? Chỉ có tớ đích thân đi anh ta mới chịu đi. Đối với những kẻ đầu gỗ như anh ta thì tư duy của người bình thường khó có thể hiểu được.” Lý Vũ Hân nói rồi cắn miếng bánh mỳ.
Hứa Hiểu Tinh nghe Lý Vũ Hân nói liền rơi vào suy tư.
Lúc Hứa Hiểu Tinh rời khỏi vào buổi chiều, Diệp Lăng Thiên cầm theo một túi đồ đuổi theo phía sau Hứa Hiểu Tinh, hét lên: “Cô Hứa, xin chờ một chút.”
“Việc gì thế?” Hứa Hiểu Tinh hỏi.
“Cái đó, tôi muốn hỏi rằng ngày mai cô có đến bệnh viện một chuyến không?”
“Có, sáng mai tôi lùi hai tiết, cuộc phẫu thuật lớn như vậy nên dù gì Diệp Sương cũng cần một người ở bên cạnh.” Hứa Hiểu Tinh gật đầu nói.
“Cảm ơn cô, cô Hứa, tôi muốn nhờ cô một việc. Đây là xoài mà Diệp Sương thích ăn nhất, lúc nãy tôi ra ngoài mua đồ ăn đã cố ý mua một ít, tôi cũng không biết mình có thời gian đến bệnh viện không nữa, cho nên, tôi nhờ cô đưa cho Diệp Sương, cảm ơn cô, cô Hứa.” Diệp Lăng Thiên thành khẩn nói.
Hứa Hiểu Tinh gật đầu, sau đó hỏi Diệp Lăng Thiên: “Ngày mai anh không đến thật sao?”
Diệp Lăng Thiên im lặng một lúc rồi nói: “Có thể là sẽ không đi.”
“Tôi hỏi thật nhé có phải đầu anh có vấn đề không? Lúc nãy tôi đã nói với Vũ hân rồi, cô ấy đã đồng ý cho anh ngày mai được nghỉ.” Hứa Hiểu Tinh tức giận nói.
“Đây không phải vấn đề cô ấy có đồng ý cho tôi nghỉ hay không, mà là công việc này của tôi vốn dĩ không có ngày nghỉ. Ngoài ra, đã đồng ý làm chuyện gì cho người ta thì đó chính là lời hứa, đã hứa thì phải thực hiện chứ không thể xem đó là trò đùa. Cảm ơn cô, cô Hứa, tôi về trước đây.” Diệp Lăng Thiên bình thản nói, sau đó xoay người đi vào phòng.
“Quả nhiên là tên đầu gỗ.” Hứa Hiểu Tinh nhìn bóng lưng của Diệp Lăng Thiên, không nhịn được mắng một câu.
“Vết thương trên tay anh khỏi chưa?” Ngày hôm sau, đang ngồi trên xe đi làm, Lý Vũ Hân hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Đã khỏi rồi.”
“Khi nào thì phẫu thuật của em gái anh được tiến hành?” Lý Vũ Hân cảm thấy, ở cùng với Diệp Lăng Thiên rất mệt mỏi vì Diệp Lăng Thiên chính là kiểu người mà bạn rất khó bắt chuyện.
“Hôm qua tôi đã hỏi bệnh viện, họ nói rằng khoảng 10 giờ đến 11 giờ sáng sẽ tiến hành.”
“Tôi cho anh nghỉ buổi sáng, anh đến bệnh viện đi, hôm qua Hiểu Tinh nói không sai, hiện tại không có việc gì quan trọng bằng việc làm phẫu thuật cho em gái, anh nên ở bên em ấy.” Lý Vũ Hân cũng khuyên Diệp Lăng Thiên.
“Không cần, ở bệnh viện có bác sĩ, tôi có đi cũng chẳng có tác dụng gì.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.