“Chuyện này tôi biết, tôi đi đến tìm anh ta thì tôi nhất định sẽ ở trong cục diện bị động, nhưng tình huống vốn chính là chúng ta bị động, là chúng ta muốn tiến vào thị trường nước D, tiến quân vào châu Âu, giống như anh ta vừa nói, nếu như tôi muốn tiến vào ngành khách sạn nước D thì hợp tác với bọn họ là tốt nhất, chúng ta không còn lựa chọn khác, bản thân chuyện này đã quyết định chúng ta ở trong thế bị động rồi.”
“Tôi sẽ qua đó tìm anh ta nói chuyện, hi vọng bọn họ có thể hạ thấp yêu cầu xuống một chút.” Chỉ cần hạng mục này có thể thành công, cho dù phải cố gắng nhiều hơn nữa thì cũng đáng.” Lý Vũ Hân kiên định nói.
Diệp Lăng Thiên nghe xong thì lắc đầu: “Cố gắng không sai nhưng cũng chỉ nên làm khi cần thiết, nhưng dù sao làm việc vẫn cần có kế hoạch trước, xác định phương thức của mình sau đó mới biến thành hành động. Cho dù bây giờ cô đi tìm anh ta thì cũng không có kết quả gì tốt, nếu anh ta đã nói hẹn buổi chiều thì để chiều gặp đi, dù sao bây giờ cô đi tìm anh ta thì kết quả cũng giống buổi chiều thôi.”
“Hoàng Linh, cô đi về trước đi, Lý Vũ Hân, đi thôi, tôi đưa cô đến một nơi, uống một lý rượu vang nước D chính tông.”
“Diệp Lăng Thiên, tôi xin anh đừng làm loạn thêm nữa, bây giờ tôi làm gì có tâm trạng để uống rượu vang gì.” Lý Vũ Hân tâm phiền ý loạn, cô cảm thấy hôm nay chính là một ngày xui xẻo, cô làm gì cũng thấy không thuận lợi.
“Cô đi về trước đi, chuyện ngày hôm nay đừng nói với người khác.” Diệp Lăng Thiên không để ý đến Lý Vũ Hân, nói với Hoàng Linh.
Hoàng Linh gật đầu, nhìn Lý Vũ Hân, thấy cô không nói gì thì tự đem đồ rời khỏi công ty Ale.
“Cô thực sự không muốn đi thì để tôi mời cô một ly cà phê dưới lầu đi, ở đây bàn luận chuyện này có vẻ không thích hợp lắm.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói, sau đó đi xuống lầu trước.
Trong lòng Lý Vũ Hân vô cùng buồn bực, trước khi tới đây, cô tràn đầy lòng tin, không ngờ kết quả là hôm nay công ty Ale lại không chịu nhường nhịn chút nào, đây là tình hình Lý Vũ Hân chưa từng gặp phải từ khi đi làm đến nay, mà tình huống thực tế chính là tập đoàn Tam Nguyên bọn họ còn nhất định phải thúc đẩy được lần hợp tác này, bởi vì nó có liên quan đến sự phát triển của toàn bộ tập đoàn trong tương lai. Loại cảm giác thất bại và bất đắc dĩ này khiến Lý Vũ Hân cảm thấy vô cùng mất mát.
Cô nhìn bóng lưng đang rời khỏi của Diệp Lăng Thiên, cuối cùng vẫn đi theo anh xuống lầu.
Hai người lần lượt bước vào một quán cà phê ở khúc quanh dưới lầu, ngồi ở vị trí cửa sổ thủy tinh, Diệp Lăng Thiên cũng không để ý Lý Vũ Hân uống gì, tự mình gọi hai ly.
“Uống thử đi, theo như lẽ thường suy đoán, cà phê người phương Tây tốt hơn trong nước một chút, bởi vì lịch sử uống cà phê của bọn họ nhiều hơn chúng ta tưởng nhiều.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói, nhưng chính mình lại không uống.
Lý Vũ Hân đang phiền muộn, thuận miệng uống thử, tâm trạng không tốt, đương nhiên cũng không cảm nhận được mùi vị gì, cảm thấy cũng chỉ bình thường, nhìn thử Diệp Lăng Thiên, hỏi: “Sao anh không uống?”
Tôi không thích uống cà phê, tôi thích uống trà hơn.” Diệp Lăng Thiên đáp.
“Vậy sao anh vẫn gọi?” Lý Vũ Hân tức giận nói.
“Vào quán cà phê sao lại không gọi cà phê chứ? Cho dù không uống cũng phải làm bộ một chút, giống như Ravel, rõ ràng rất muốn thúc đẩy lần hợp tác này nhưng vì công ty, anh ta cũng nhất định phải làm bộ không quá nhiệt tình với lần hợp tác này.” Diệp Lăng Thiên dùng thìa khuấy cà phê, chậm rãi nói.
“Có ý gì? Anh muốn nói là Ravel cố ý ra vẻ sao?” Lý Vũ Hân ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Chắc chắn là như vậy, cô hẳn cũng đã nhìn ra, chỉ cô mất một tấc vuông, chỉ nhìn mình mà không nhìn đối