“Đừng nghe Hứa Hiểu Tinh nói mò, cái miệng đó của cô ta mãi mãi cũng không biết cân nhắc đâu, chị và anh trai em là bạn của nhau, bạn rất tốt.” Lý Vũ Hân cười nói.
“Em biết, nếu không thì chị cũng sẽ không thường xuyên đến bệnh viện thăm em như vậy, trên đời này làm gì có ông chủ nào đến thăm nhân viên của mình chứ. Em rất cảm kích chị và chị dâu vì hai người đều không ghét bỏ nhà bọn em nghèo đã vậy còn tới nhà thăm em nữa, thật sự đã làm khó hai người rồi.” Diệp Sương ngồi đối diện với Lý Vũ Hân nói, bình thường thoạt nhìn cô ấy là một cô gái tùy tiện nhưng thật ra cái gì cùng đều biết hết, đều hiểu hết.
“Không, Diệp Sương em sai rồi, mặc dù điều kiện gia đình của hai chúng ta có chút chênh lệch nhưng đó cũng không phải chướng ngại để trở thành bạn bè giữa chúng ta. Anh trai em là người rất tốt, mặc dù anh ấy không có tiền nhưng lại cao quý và vĩ đại hơn bất kỳ ai, trái tim của anh ấy mạnh mẽ hơn so với chị rất nhiều lần, anh ấy cũng vô cùng lợi hại, nếu như anh ấy thật sự muốn kiếm tiền thì còn giỏi hơn rất nhiều người khác nữa chỉ có điều anh ấy là một người vô cùng có nguyên tắc, đối với tất cả mọi thứ trên thế giới này anh ấy đều có một tiêu chuẩn đánh giá riêng của bản thân mình nhưng cụ thể là tiêu chuẩn gì thì chúng ta lại không thể nào biết được.”
“Chuyện kiếm tiền đối với anh ấy mà nói là rất đơn giản chỉ có điều chính anh ấy khinh thường làm chuyện đó mà thôi. Thật ra chị rất rất hâm mộ hai người, mặc dù em và anh trai em từ nhỏ đã gặp phải rất nhiều khó khăn nhưng ít nhất người một nhà của em mỗi ngày đều ở bên nhau, sớm chiều ở chung, từ nhỏ mọi người đã cùng nhau phấn đấu vì cuộc sống qua đó nhìn ra được tình cảm của người một nhà em vô cùng tốt, nếu để cho chị được lựa chọn thì chị cũng sẽ tình nguyện từ bỏ cuộc sống bây giờ của mình để chọn cuộc sống mà cả nhà chung với nhau trong một căn phòng, mỗi ngày tất cả mọi người vì một ngày ba bữa cơm mà cùng nhau cố gắng phấn đấu, có lẽ cuộc sống như vậy sẽ rất ấm áp và càng thêm có ý nghĩa.” Lý Vũ Hân vừa nhìn căn phòng cũ nát vừa cảm thán.
Diệp Sương kinh ngạc nhìn Lý Vũ Hân rất lâu cũng không biết nên nói cái gì.
“Có phải em cảm thấy chị đang cố ý khoe mẽ đúng không, có cuộc sống đầy đủ thì không biết hương vị của cuộc sống nghèo khó đúng không? Thật sự đây là những lời trong lòng của chị.” Lý Vũ Hân nhìn vẻ mặt của Diệp Sương cười một cái nói.
“Không có không có, chẳng qua là em cảm thấy thật sự rất kinh ngạc. Chị dâu vẫn luôn nói với em chị là nữ cường nhân cho nên em rất bất ngờ khi chị nói ra những lời như vậy.” Diệp Sương vội vàng nói.
“Em đừng nghe cô ta nói hươu nói vượn, nữ cường nhân cái gì chứ, chị cũng rất muốn mình được như vậy nhưng chị chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi. Diệp Sương này, em đã gọi chị một tiếng chị thì chị cũng thật sự muốn nói với em một câu sau này cho dù em có như thế nào đi chăng nữa thì cũng nhất định phải đối xử tốt với anh trai của em đấy vì thực sự anh trai của em đã vì em mà hi sinh rất nhiều. Mặc dù chị không biết trước đây anh trai của em rốt cuộc là dạng người gì nhưng chị biết trước đây chắc chắn anh ấy không phải một người bình thường, với bản lĩnh của anh ấy như vậy thì chị nghĩ anh ấy vốn cũng không phải người của thành phố này, anh ấy vì em nên mới từ bỏ tất cả những gì mình có để về đây với em.” Lý Vũ Hân cảm thán nói lại lần nữa.
“Vâng chị Vũ Hân, em biết, thật ra em vẫn luôn biết anh trai em là một người rất có bản lĩnh, từ nhỏ em đã biết chuyện đó rồi. Bất kể là đi học hay là làm việc thì anh ấy đều suất xắc hơn so với những người đồng lứa hơn nữa còn rất thông minh mà kể cả là đánh nhau thì những người kia cũng đều không phải là đối thủ của anh ấy. Anh ấy như bây giờ cũng là vì em, đều do em làm liên lụy tới anh ấy nên em nhất định sẽ cố gắng học giỏi, sau này em cũng phải cố gắng kiếm tiền để mua cho anh trai em một căn biệt thự lớn rồi sau đó để anh ấy và chị dâu sống ở đó.” Diệp Sương nghĩ đến chuyện này lại tự mình nở nụ cười.
“Chị dâu? À, em nói là Hứa Hiểu Tinh đúng không, ha ha,