Hắn đi ra ngoài, chân bị cái bàn vẽ ngăn cản lại, Cung Âu lấy chân đạp cái bàn, bàn vẽ bị đạp bay sang một góc.
Tính tình cực kỳ khó chịu.
"......"
Thời Tiểu niệm bên cạnh thở dài một hơi, lại không biết ở đâu ra tô mì tôm, thật không nghĩ tới sinh nhật của cô lại cùng ở với người đàn ông này nói câu"Chúc mừng".
Sinh nhật của nàng +Tổng giám đốc tập đoàn N.E + Mì ăn liền.
Đây là chuyện kì lạ và khó tin nhất nhưng không biết tại sao giờ nó đang diễn ra trước mắt cô.
Cung Âu là cái dạ dày không đáy, Thời Tiểu Niệm mở rất nhiều gói mì ăn liền, bỏ thêm trứng cùng lạp xưởng hun khói, cho chung vào một nồi mà nấu.
Cuối cùng thì cô múc ra ba phàn, hai tô lớn và một cái chén nhỏ.
Thời Tiểu Niệm đặt tô mì trên bàn, Cung Âu vừa ngửi thấy mùi là đi tới, vừa đi vừa gọi điện thoại, giống như là đang phân phó một ít công việc.
Cô không có mời hắn, ngồi xuống động đũa, ăn mì trong cái chén nhỏ của mình.
Cô cũng đói bụng.
Tuy nhiên chẳng có ý nghĩa gì cả, hôm nay sinh nhật nên ăn ý tứ một chút.
"Không tệ, coi như em có tâm."
Cung Âu cúp điện thoại, ngồi bên phía đối diện, cúi đầu ngủi mùi thơm của bát mì, trầm thấp nói.
"......"
Thời Tiểu Niệm im lặng nhìn người đàn ông ở trước mặt.
Đây chỉ là nấu mì ăn liền thôi mà!
Hắn nhất định là vị giác khứu giác có vấn đề, trong nhà đầu bếp đều là đầu bếp nổi tiếng, hắn đều chướng mắt, mì ăn liền lại khiến hắn ăn rất nhiệt tình.
Thời Tiểu Niệm chưa nói đây là mì ăn liền, cũng lười trả lời hắn, cúi đầu ăn.
Ban đêm rất là yên tĩnh, ánh đèn màu da cam dịu nhẹ, chiếu vào trên bàn cơm, chỉ nghe được tiếng ăn mì của Thời Tiểu Niệm vang trong phòng.
Đúng lúc này, Thời Tiểu Niệm mới nhận ra Cung Âu quả là người thuộc giới quý tộc.
Hắn ăn mì ăn rất nhanh, nhưng lại một tiếng vang đều không có, luôn ưu nhã, quý khí.
Tuy nhiên Cung Âu rất dễ giận, luống cuống hoang tưởng, nhưng bởi vì xuất thân cao quý, trong người hắn có một loại quý khí, với người bình thường có cách biệt rất lớn.
Thời Tiểu Niệm thầm suy nghĩ, cúi đầu tiếp tục ăn.
Bỗng nhiên, có một bàn tay cướp lấy tô mì của cô.
"......"
Cô khinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.
Chỉ thấy bên tay trái của Cung Âu là hai cái tô lớn trống trơn, mà hắn còn đang ăn cái chén mì cô mới ăn được 1/3, vẫn như cũ hết sức ưu nhã nhưng bộ dáng rất chăm chú.
"Đây là của ta......" Thời Tiểu Niệm nhìn đông tác hắn ăn mì, ngơ ngác mà nói.
Hơn nữa, đây là mì của cô.
Hắn rõ ràng đoạt mì trường thọ của cô, đây là đang nguyền rủa cô không thể trường thọ ư?
(Diệp Hạ: từ mì ăn liền sang mì trường thọ, rối chả biết gì cả!"
"Ai bảo em nấu ít, tôi không đủ ăn." Cung Âu cướp đoạt được mì, ngữ khí lớn vô cùng, tiếp tục ăn mì trong chén.
"......"
Dạ dày của hắn là lỗ đen vũ trụ ư?
Cô đã làm hai bát canh lớn cho hắn cũng không đủ?
Hắn ăn nhiều như vậy thì làm sao có thể giữ dáng người cơ bắp, chuyện này thật không khoa học.
Trơ mắt nhìn mì trường thọ của mình toàn bộ bị hắn ăn hết, Thời Tiểu Niệm thật sự muốn bê bát canh đổ lên đầu của hắn.
Hắn cái gì là người, mà là cường đạo mới đúng
Cung Âu thong thả dùng xong thìa nước cuối cùng, đem bát đầy ra, đôi mắt đen nhìn về phía cô,
" Đồ ngọt tráng miệng đâu?"
Ăn cơm xong đều có đồ ngọt tráng miệng nha.
"Còn muốn đồ ngọt tráng miệng?"
Thời Tiểu Niệm khó có thể tin
" Anh còn chưa no?"
"Không có no."
Hắn là heo sao. Thời Tiểu Niệm rất muốn nói lại hắn, nhưng ngẫm lại vẫn là nhịn được, ngoài miệng thản nhiên nói,
"Anh mới bị viêm dạ dày, hay vẫn là không nên ăn quá nhiều."
Cô không muốn lại phải đi làm cho hắn đồ ngọt tráng miệng!
Hôm nay là sinh nhật của cô, lại không phải là ngày cô phải chịu khổ!
Nghe vậy, Cung Âu ánh mắt hơi sâu, tựa hồ cho rằng cô nói có đạo lý, không có kiên trì, chỉ là ghét bỏ mà liếc qua cái chén trước mặt
"Đem những thứ thấp kém này đổ đi, nhìn xem đều không có tham ăn."
"......"
Không có tham ăn mà hắn còn ăn như vậy nhiều, cô đều chưa ăn no.
Thời Tiểu Niệm muốn phát điên, trong lòng thầm mắng hắn, nhưng vẫn đứng lên nghe lời mà dọn dẹp bát đũa.
Mà Cung Âu cung tiên sinh thì ở một bên bắt bẻ đồ trong nhà cô hết thảy –
"Cái này cái ghế không được, thay đổi."
"Cái này trần nhà không được, thay đổi."
"Cái này bình hoa quá xấu, thay đổi."
"Thời Tiểu Niệm, cô còn có con mắt thưởng thức không, cô ở nhà này toàn bộ nội thất cần thay đổi."
"......"
Lại không có người cầu hắn đến nhà cô, trong nhà cô người phải đi chính là hắn, hắn ưng thuận biến mất mới đúng.
Thời Tiểu Niệm sửa sang lại hết phòng bếp, không thấy Cung Âu, là đi trở về sao?
Cô lập tức vui vẻ, thở dài một hơi mà buông lỏng, lau tay đi ra phòng bếp, vừa muốn quay trở lại phòng ngủ, chợt nghe đến một tiếng chửi bới truyền đến --
"Shit! Cái này là phá phòng tắm!"
Cung Âu từ trong phòng tắm nhảy ra, trên người chỉ mặc quần dài, cởi bỏ nửa người trên, vừa hay ngực, cơ bụng dưới ánh đèn khiến hắn càng thêm gợi cảm, chỉ là tóc ngắn bị ướt được có chút chật vật.
"Anh tại phòng tắm của tôi làm cái gì nha?" Thời Tiểu Niệm khiếp sợ, cô còn tưởng rằng hắn đã đi.
"Tắm gội rồi đi ngủ!" Cung Âu đơn giản thô bạo.
"......"
"Nơi này thật thiếu tiện nghi, không có tâm tình ngủ với cô, cho cô đổi chỗ ở!" Cung Âu lắc tóc, nước văng tung tóe, cường thế mà hướng cô đi đến.
"Đổi chỗ ở? Cái gì mà đổi...... Ah --"
Thời Tiểu Niệm còn chưa nói xong, đã bị Cung Âu một tay ôm ngang lấy eo, cô tựa như cái giỏ xách trực tiếp bị Cung Âu đem đi ra ngoài......
Buổi tối hôm sinh nhật 24 tuổi của Thời Tiểu Niệm, Cung Âu đưa cô một món quá lớn -- Một khu nhà cấp cao.
Thời Tiểu Niệm chưa bao giờ nghĩ tới trong vòng một đêm mình có thể ở nơi sang trọng như vậy.
Phong Đức đưa cho cô giấy chứng nhận bất động sản, cô mới phát hiện mình trở thành chủ nhân của khu biệt thự xa hoa nhất Châu Á -- Thiên Chi Cảng.
Thiên Chi Cảng trong đêm, ngọn đèn nhu hòa, Thời Tiểu Niệm đứng ở cửa, tay cầm lấy tư liệu bất động sản, thấy mỗi mét vuông giá 78 vạn, miệng đều không khép được......
Hay nói giỡn a.
"Chưa thấy qua nơi nhiều tiền?" Cung Âu lười biếng mà đứng ở một bên, đem biểu lộ kinh ngạc của cô thu hết vào đáy mắt, không khỏi đùa cợt một tiếng.
"......"
Chưa thấy qua căn phòng giá cao như thế, tại đây cục gạch là vàng rồng tạo ra sao?
"Đem miệng khép lại." Cung Âu đem tay đến nắm cằm của cô nói, "Cảm động? Tôi cho phép em quỳ xuống khấu tạ tôi."
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm không hề để ý tới chính mình bị xem thường, nhìn về phía Cung Âu vẻ mặt bình thản mà nói, "Mục đích của anh chỉ
là đổi lại nơi ngủ tốt cho tôi, tôi tại sao lại phải cảm động?"
Cung Âu không vui liếc cô một cái, "Vậy cô cùng tôi trở về, chỗ của tôi càng lớn."
Nếu không phải đã cân nhắc cô không thích trói buộc, hắn còn dùng mặt khác cho cô mua nhà?
"....."
Trở về ở? Cái đế quốc toà thành kia chính là chỗ ở trong rừng rậm.
Vừa nghĩ tới chỗ kia lập tức da đầu Tiểu Niệm lập tức run lên, cô nhớ rõ Cung Âu có vô cùng nhiều nữ nhân đều ở tại đó, ví dụ như Tạ Lâm Lâm, toàn là cùng một loại với nhau.
Cô mới không cần đi qua đi.
"Vẻ mặt em là sao vậy?" Cung âu lạnh lùng hỏi thăm cô.
Thấm mát như nước trong bóng đêm, Tiểu Niệm gian nan mà cố gắng đi ra một vòng dáng vẻ tươi cười, "Cung tiên sinh, cảm ơn anh đã mua cho tôi nhà ở, tôi thực sự rất cảm ơn."
" Cái này còn kém xa lắm." Cung Âu nói.
"Thiếu gia, khi khôi phục nhà này đã lắp đặt thêm thiết bị tốt, nhưng vì trực tiếp vào ở, tôi hiện tại đem đồ của Thời tiểu thư chuyển vào đây sao?" Phong Đức đứng một bên hỏi.
Có thể trực tiếp vào ở?
Vậy còn chờ gì mà chưa khuân đồ.
"Những cái kia ngày mai làm tiếp."
Đêm nay, hắn còn có chuyện quan trọng hơn.
Cung Âu nói xong liền dùng chút thủ đoạn kéo vai Tiểu Niệm, đem nàng ôm lấy, lập tức dùng lực vác cô trên vai tiến thẳng lên toà cao ốc.
Phong Đức cùng bảo vệ đứng thành hai hàng, cung kính cúi đầu.
" Thả tôi xuống..."
Tiểu Niệm xoay người trên vai hắn, quẫn mãi không được, anh ta sao vậy chứ, mỗi lần như vậy đều là vác trên vai, cô là người sống sờ sờ, cũng không phải cái vật gì.
Cung Âu không mảy may để ý tới cô, bước tiến tới thang máy.
"Thả tôi xuống."
"Câm miệng."
Thừa dịp anh ta theo thang máy xuống tầng trệt, lúc Tiểu Niệm giãy dụa trên vai hắn bỗng trượt xuống, bất ổn và đứng tại vị trí đó, ánh mắt vô tình nhìn ra bên ngoài lườm một cái.
Cửa thang máy sắp đóng.
Bên ngoài trên hành lang thật dài, một bóng lưng to lớn biến mất tại chỗ rẽ.
Mộ Thiên Sơ?
Tiểu Niệm ngây người nhìn xuống, trái tim dường như đập mạnh hơn, kinh ngạc mà nhìn cửa thang máy khép lại.
Là cô nhìn lầm sao.
Sao có thể là Mộ Thiên Sơ.
"Suy nghĩ cái gì vậy?" Cung Âu vừa quay đầu, chỉ thấy vẻ mặt cô mất hồn mất vía.
"Không có gì."
Tiểu Niệm lắc đầu, về sau nhích lại gần đứng ở trong góc nhỏ.
Cô buông mắt nhìn xuống, ngọn đèn rơi vào khuôn mặt cô lông mi thật dài, xếp theo tầng nhàn nhạt bóng mờ, không hiểu mà câu dẫn người.
Cung Âu đứng ở nơi đó, thật sâu nhìn chằm chằm vào cô, bỗng dưng di chuyển đi về hướng cô, một tay đặt trên vách thang máy, lấn thân trên xuống, một tay nâng cằm của cô lên, cúi đầu xuống không khỏi phân trần mà hôn lên môi của cô.
Giày vò hơn nửa đêm, hắn cuối cùng hôn đến cô.
"A........."
Tiểu Niệm ngạc nhiên mà mở to mắt, thò tay đẩy hắn, lại bị hắn dễ dàng mà kiềm chế lại.
Hắn đem cô ép vào trong góc.
Dùng sức của hàm răng mà cạy mở môi cô.
Ngọn lửa bá đạo thành công chiếm trọn con người hắn.
Trong miệng cô có vị như đồ ăn làm hắn không thể ngừng lại được.
Hôn, Cung Âu bắt đầu hô hấp dồn dập.
Hơi thở gấp gấp, toàn thân cứng ngắc mà dán chặt vào người cô.
Tiểu Niệm thấy rõ sự biến hoá dưới thân hắn, bắt đầu sợ.
Hắn không phải là muốn làm trong thang máy a, hắn điên rồi.
Thang máy là có Camera giám sát. Môi của cô bị hắn ngậm lấy,
Không thể nói,tay lại bị khống chế ở, dưới tình thế cấp bách.
Thời Tiểu Niệm giơ chân lên đá mạnh xuống dưới….
"Ách ——"
Cung Âu đau đến nỗi phải thấp giọng kêu lên một tiếng, buông lỏng cô ra, hắn hạ tầm mắt nhìn về phía giày da hàng hiệu đã bị in lên một dấu chân, ánh mắt tối sầm lại, trong mắt hiện lên tia băng lãnh, sắc mặt giận dỗi.
Thời Tiểu Niệm bị ánh mắt của hắn doạ đến sợ hãi trong lòng.
Lại tức giận?
Lúc này cửa thang máy mở ra, đã lên đến tầng 12.
Cung Âu dùng ánh mắt âm u mà liếc nhìn cô, một tay bắt lấy cô kéo đến trước mặt mình, tầm mắt lúc này chuyển trọng tâm ở trên khuôn mặt của cô gằng từng chữ một, " Thời Tiểu Niệm, hiệp ước và hợp đồng của cô không phải chỉ để trưng, cô đã là nữ nhân của tôi! Còn cùng tôi chơi trò kháng cự? Định lạt mềm buộc chặt hay sao? Rốt cuộc là cô muốn làm hay không làm hả!"
Hắn từ trước đến nay ghét những loạiphụ nữ quá dễ dãi, loại phụ nữa ham mê của cải vật chất
Tâm tư của hắn đổi lại cgir là sự từ chối của cô?
Hiệp ước, hợp đồng, là giấy bán mình a.
Nghĩ đến cái giấy bán mình kia, Thời Tiểu Niệm không khỏi cười khổ một tiếng, ngón tay hướng Cameras giám sát, "Tôi thấy hợp đồng chưa hoàn hảo, không biết trong đó có bao gồm sai cả phòng an ninh giám sát tôi? Nếu như là, xin cứ tự nhiên."
Giọng nói của cô tràn đầy ý giễu cợt chính mình
Cung Âu theo hướng tay cô nhìn xem, ánh mắt liền giật mình.
______________________________________
Thấy tui dạo này siêng năng hông mọi người