Thời Tiểu Niệm muốn nói ra hết, mặc kệ anh có đọc được hay không, nói hết những chuyện xảy ra.
Những chuyện xảy ra.
Thời Tiểu Niệm kể chuyện Mộ Thiên Sơ, Thời Địch chính là người thứ ba, cô mới là nhân vật chính, hay chính là người phải ra đi.
Cung Âu không trả lời tin nhắn.
Đoán chừng không hiểu tại sao cô nhắn một đoạn dài như vậy.
Mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm, cô cất điện thoại vào túi, bỗng điện thoại lại rung lên, cô cúi đầu nhìn, trên điện thoại xuất hiện một dòng chữ.
Vậy thì ở lại là được.
Vậy thì ở lại là được.
Vậy thì ở lại là được.
Thời Tiểu Niệm trợn mắt nhìn dòng chữ đó, nhìn chằm chằm.
Nói chuyện này cho Cung Âu chính là sai lầm mà.
Cô lại có thể đem hết những cảm xúc đau khổ dằn vặt kể cho tên biếи ŧɦái đáng chết này nghe.
Thời Tiểu Niệm chẳng muốn nhắn lại, cất điện thoại vào trong túi, đi về phía cửa sau giáo đường, không muốn chạm mặt với Cung Âu, trước hết cô phải lén lút.
Đi được một nửa, cô liền dừng lại.
Cung Âu rõ ràng là muốn tìm cô, nhất định sẽ phái người chặn cửa sau, cô muốn lén lút thì chỉ có thể đi những lối bí mật.
Nghĩ một lát, Thời Tiểu Niệm đi về phía cửa sổ thuỷ tinh năm màu, đẩy cửa ra nhảy xuống, trên đảo Mây khắp nơi đều là chim bồ câu, cô vừa nhảy xuống, đám chim hoảng hốt bay tán loạn.
OK, tự do rồi.
Thời Tiểu Niệm vỗ vỗ tay, một người bảo vệ mặc đồ đen đứng đó, hai tay đặt trước ngực, cúi đầu với cô, cung kính nói, "Thời Tiểu Niệm, Cung tiên sinh đang chờ cô."
"..."
Cửa sổ nào cũng đều bị chặn.
Thời Tiểu Niệm chạy không thoát, không thể làm gì khác hơn là đi theo tên vệ sĩ kia.
Khu nghỉ mát trên đảo được xây từ ba mươi năm trước, phong cách phương Tây, trước mặt là biển, dưới ánh mặt trời, Cung Âu ngồi trước bàn, một chân gác lên, dáng vẻ lười biếng, trên mặt không biểu cảm gì, ngón tay thon dài đang lướt di động.
Chung quanh là một đám vệ sĩ nghiêm túc bảo vệ an tòan nơi này.
Gió biển thổi tới, vừa ấm áp vừa thoải mái.
Thời Tiểu Niệm bước chầm chậm về phía anh.
Cung Âu ngước mắt nhìn về phía cô, ánh mắt giận dỗi, bất mãn nói, "Sao lại trốn tôi?”
"Không có."
Thời Tiểu Niệm nói, đứng trước mặt anh.
"Không có mà em còn trốn nhanh hơn thỏ.” Cung Âu chế giễu một tiếng, ánh mắt quét một lười từ trên xuống dưới, “Tôi không ngờ em còn có tố chất của một kiện tướng thể thao.”
"..."
Thời Tiểu Niệm không lên tiếng, bên cạnh Cung Âu một thời gian, cô biết anh là một quả bom hẹn giờ, cô không ngu đến nỗi động vào nó.
"Lại đây."
Cung Âu ném cái điện thoại lên bàn, vẫy tay với cô.
Thời Tiểu Niệm đi về phía anh, Cung Âu kéo cô ngồi lên đùi mình, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, Thời Tiểu Niệm giãy giụa một chút, anh liền không vui nói, “Sao em lại không tự nguyện rồi?”
"Không có."
Thời Tiểu Niệm miễn cưỡng cười, ngồi trên đùi anh, cô như đứng đống lửa, ngồi đống than.
"Tôi thấy em không vui gì cả.” Vẻ mặt Cung Âu vô cùng bất mãn, dường như muốn bùng phát lửa giận.
Anh đuổi theo cô tới cái đảo rách rưới này, cô còn trốn anh, còn làm mặt không vui với anh, thời gian của anh còn quý giá hơn cô nhiều, anh còn chưa nói.
"Thật sự không có."
Thời Tiểu Niệm nói, xa xa truyền đến tiếng chuông, là từ phía giáo đường, cô vội nói, “Nghi thức đám cưới bắt đầu rồi, chúng ta qua đó đi.”
"Có gì đáng xem." Cung Âu hừ lạnh một tiếng, anh cũng đâu có muốn đến xem cái đám cưới này.
"Tôi muốn đi." Thời Tiểu Niệm năn nỉ, "Anh đồng ý với tôi đi.”
"Thì đi."
Cung Âu nhíu mày nhìn cô, không làm khó dễ cô, hôn lên mặt cô một cái liền kéo cô đứng dậy, đi về phía giáo đường.
Thấy thế, Thời Tiểu Niệm liền giật mình, không phải là anh cứ như vậy mang theo cô vào giáo đường chứ?
"Cung tiên sinh." Thời Tiểu Niệm dừng lại, một tay nắm lấy tay áo của anh, "Hôm nay là lễ cưới em gái tôi."
"Vậy thì sao?"
Anh tự nhiên hỏi một câu, ánh mắt nhìn chăm chú bàn tay cô quấn lấy tay anh, bàn tay mảnh khảnh nắm lấy tay áo anh.
Cô rất ít khi chủ động lại gần anh.
"Hôm nay em gái tôi là nhân vật chính, tôi không muốn át danh tiếng của cô ấy, vì thế anh có thể giả bộ như không quen biết tôi được không?” Thời Tiểu Niệm nhỏ giọng hỏi.
Cung Âu cầm tay cô khoác lên tay anh.
Như kiểu cô chủ động cầm tay anh.
Thời Tiểu Niệm không biết nên nói gì. Làm xong động tác này, Cung Âu mới phản ứng được lời của cô, ánh mắt trầm xuống, giống như mây đen che lại, nhìn cô chằm chằm, nhấn mạnh từng chữ, “Em nói lại lần nữa.”
Giả bộ không quen biết?
Anh làm cô mất mặt sao?
Thời Tiểu Niệm biết anh chuẩn bị nổi giận, liền vội giải thích, “Tôi nói là sức ảnh hưởng của Cung tiên sinh quá lớn, các phóng viên muốn bao vây anh, nếu tôi và anh xuất hiện cùng nhau, bọn họ sẽ viết về tin này chứ không phải tin tức của em gái tôi.”
Cô nói rõ ràng.
Cung Âu ra vẻ thoải mái, “Đó là chuyện đương nhiên, mai tôi sẽ dìm tin này xuống.”
Bao cả đảo Mây là cái gì, đám cưới được quan tâm nhất thì sao, nếu như anh muốn lên báo thì hai cái tin kia còn phần sao?
Có điều, anh cũng không muốn mình xuất hiện trên báo, nhìn thấy là phiền, anh không phải là đề tài để người khác tán gẫu, lại còn phải cho người đi giải quyết đám phóng viên kia, quá phiền phức.
"Đúng vậy a." Thời Tiểu Niệm gật đầu liên tục.
"Em gái em vẫn sẽ đứng đầu trang.”
Cung Âu khịt mũi coi thường cô, tuy anh thấy phóng viên rất phiền, nhưng cứ buông tha cô anh lại không làm được, Cung Âu nhìn biển nói, “Tối nay, em ra ngoài theo tôi ra biển.”
Chung quy cũng phải bồi thường cho anh một chút.
"A" Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn ra biển theo anh, không nghĩ nhiều liền đồng ý, “Được, tối tôi sẽ tới tìm anh.
Vậy tôi đi trước.”
Nói xong, Thời Tiểu Niệm liền vội bỏ tay ra, chạy về phía giáo đường.
"..."
Cung Âu nhìn bóng lưng của cô, lông mày nhíu lại.
Cô nhất định phải chạy nhanh như vậy sao?
Anh giống thú dữ lắm à?
Buổi tối tới tìm anh, sao bỗng dưng anh lại cảm thấy mình chính là người không thể bước ra ngoài ánh sáng vậy? Rốt cuộc là ai sợ ra ánh sáng chứ?
Thời Tiểu Niệm một mình trở lại giáo đường, nghi thức đã bắt đầu, cô rón rén địa trở lại chỗ ngồi của mình
"Sao con lại đi lâu như vậy, trong người không khoẻ sao?”
Mẹ nuôi kéo cô, nhỏ giọng thân thiết hỏi.
"Không sao ạ, xem tiếp thôi mẹ.”
Thời Tiểu Niệm mỉm cười lắc đầu, nhìn về phía trước.
Giáo đường là một nhà thờ có kiến trúc La Mã, từng cột từng cột đều mang đến cảm giác nghệ thuật giáo xứ, không khí trang nghiêm vô cùng.
Mục Sư đứng trước mặt hai người.
Thời Địch đeo màn che mặt dài màu trắng toát, dáng người yểu điệu như ẩn như hiện. Có người nói chiếc màn che mặt này được một nhà thiết kế từ Milan, bộ váy cưới được làm hơn một ngàn giờ, trị giá mấy chục triệu.
Đủ để thấy rõ Mộ Thiên Sơ yêu Thời Địch bao nhiêu.
Hai người nhìn về phía mục sư tuyên thệ, bóng lưng hài hoà ân ái làm sao.
Thời Tiểu Niệm nhìn không chớp mắt, trước đây cô chưa từng nghĩ Mộ Thiên Sơ sẽ kết hôn với người khác, mà người kia lại chính là em gái cô.
Bọn họ, rốt cục cũng tu thành chính quả.
Cô không nói rõ được tâm trạng của mình lúc này như thế nào, chỉ lại ký ức bỗng dưng ùa về không khống chế được.
"Tiểu Niệm, xem bản vẽ của anh này.”
"Tiểu Niệm, em có muốn bên cạnh anh không?”
"Nếu như em không ở đây, cho dù anh có nhìn thấy cả thế giới cũng sẽ không biết đây là đâu.”
"Nếu anh mất trí nhớ, em nhất định phải tìm lại ký ức cho anh, anh quên ai cũng không muốn quên em.”
Hình ảnh quá khứ đan xen với hiện tại.
Thời Tiểu Niệm nghe thấy Mộ Thiên Sơ kiên định nói, “Con đồng ý”. Những hình ảnh trong quá khứ vỡ vụn thành từng mảnh.
Điện thoại di động đột nhiên rung lên, phá tan tâm tình của cô.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu, lấy điện thoại di động ra, là tin nhắn Cung Âu gửi đến.
Lại mắng cô.
Thời Tiểu Niệm đưa tay sờ mặt mình, đầu ngón tay liền ướt, thì ra cô thực sự khóc.
Có thể lòng của cô không còn đau nữa, bởi vì đã tê dại từ lâu.
Tất cả mọi người đang nhìn người trên kia, Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhẹ nhàng lau nước mắt, cô quay đầu, hành lang bên kia, Cung Âu đang ngồi ở giữa.
Anh không nhìn nhân vật chính, cô vừa quay đầu liền lọt vào tầm mắt anh.
Cung Âu lắc lắc điện thoại di động với cô, vẻ mặt không rõ, có thể là phẫn nộ hoặc mệnh lệnh gì đó.
Thời Tiểu Niệm không để ý đến anh, một lát sau điện thoại lại rung lên.
Tẻ nhạt.
Thời Tiểu Niệm lắc lắc đầu, anh luôn phá tan tâm trạng không tốt của cô, thật không biết nên hận anh hay cảm ơn anh.
Cô ngẩng đầu lên tiếp tục nhìn phía phía trước.
Hôn lễ này, lúc Thời Địch nói lời thề, đứng trước mặt Mộ Thiên Sơ, ánh mắt sáng rỡ, đúng là một đôi.
"Em còn nhớ lần đầu tiên anh cầm tay em, em đùa giỡn nói, tay của con gái không thể tuỳ tiện cầm, muốn cầm thì phải phụ trách, anh nói, vậy thì phụ trách cả đời. Lúc đó em đã nghĩ, chúng ta thật sự có thể bên nhau cả đời.”
Thời Địch nhắc lại lời thề, giọng nói vừa vui tươi vừa cảm động.
Trong giáo đường vang lên một tràng vỗ tay, có người nghe thấy vậy liền cảm động rớt nước mắt.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Mộ Thiên Sơn, anh ta đứng nghiêm, đôi mắt nhìn Thời Địch thật sâu, chuyện như vậy thật đẹp.
Nhìn thoáng qua thấy anh vẫn bình thường, chỉ là huyệt thái dương nổi lên những gân xanh tiết lộ hắn đang nhẫn nại.
Đầu của hắn vẫn còn đau, nhưng để Thời Địch có một lễ cưới hoàn mỹ, Mộ Thiên Sơ chỉ uống một viên thuốc, cố nén đau đớn.
Điện thoại di động lại rung lên.
Cung Âu vẫn chưa thôi.
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ lấy điện thoại di động ra, quả nhiên lại là tin nhắn của Cung Âu, chỉ thấy trên đó viết.
“Còn buồn bực chuyện này sao?”
Thời Tiểu Niệm rất muốn đem Cung Âu vào danh sách đen, cô tức giận đến nghiến răng, hậm hực nhắn tin lại.