Đội bảo tiêu dẫn đường.
Trên đường, Phong Đức đang đi bên cạnh cô bỗng nhiên lên tiếng.
- Thời tiểu thư, có chuyện này tôi muốn nói với cô một chút, chuyện của cô và người nhà họ Mộ vừa xảy ra, tốt nhất là cô đừng để cho thiếu gia biết được.
Anh ta vừa chứng kiến những chuyện kia, có thể nhìn ra được mối quan hệ phúc tạp của cả ba người qua lời nói của Thời Địch.
-...
Thời Tiểu Niêm ngạc nhiên nhìn anh ta.
Phong Đức suy nghĩ một lát, tìm ra những từ ngữ trọng điểm mà nói.
- Thiếu gia vốn có chút chướng ngại về tính cách, đó là quá nhạy cảm.
Quá nhạy cảm.
Cô đã từng nhìn thấy ở trên sách, bệnh tâm lí quá nhạy cảm này thường rất hay nghi ngờ người khác.
Mặc dù bây giờ cô không tính là người yêu của Cung Âu, nhưng cũng là người phụ nữ của anh, nếu như anh ta nghi ngờ về cô, với tính cách nóng giận cáu kỉnh của anh ta, thời gian sau này... cô sẽ không sống tốt.
Hoàn toàn hiểu được sự nhắc nhở thật lòng của Phong Đức, Thời Tiểu Niệm gật đầu, biết ơn nói.
- Cám ơn anh, quản gia.
Phong Đức mỉm cười.
- Tôi chỉ làm đúng bổn phận của mình mà thôi, từ lúc tiểu thư ở cùng thiếu gia, tính tình của anh ấy tốt hơn rất nhiều, điều này cũng làm tôi vui mừng, nên tôi hy vọng mọi chuyện không quá phức tạp.
Tính tình tốt hơn rất nhiều?
Người đàn ông một ngày tức giận đên 20 tiếng đồng hồ mà là tính tình tốt? hay là trước kia anh ta tức đến 24 giờ luôn?
Thời Tiểu Niệm không ngốc, cô hiểu được ý của Phong Đức, nói.
- Anh yên tâm, tôi và Mộ Thiên Sơ đã không còn quan hệ lăng nhăng gì, bây giờ anh ta chỉ là em rể của tôi.
- Vậy là tốt rồi.
Phong Đức mìm cười nhìn cô, khuôn mặt nhìn cô cũng vui vẻ hơn hẳn.
Sau đó, Thời Tiểu Niệm bị giam lỏng trên hòn đào mấy ngày.
Như dự đoán, các trang báo tiếp tục đưa tin về sự long trọng của hôn lễ, nhưng không đề cập đến chuyện Mộ Thiên Sơ bị té xỉu.
Mãi cho đến giữ trưa hôm nay, mẹ nuôi của cô mang tin tức đến, nói Mộ Thiên Sơ đã tỉnh dậy, cả người không sao, anh ta đã nói rõ với cảnh sát chuyện mình tự ý đi vào rừng, không liên quan gì đến cô.
Cảnh sát rời đi.
Cô không đến thăm Mộ Thiên Sơ.
Hoạt động 7 ngày của hôn lễ được tiến hành tiếp, đáng lãng mạn thì lãng mạn, đáng vui chơi thì vui chơi.
Nhưng lúc đó, không có một người nào đến xin lỗi người bị oan là cô đây...
- Tiểu Niệm, con yên tâm, mẹ sẽ không để cho ba ba con đoạn tuyệt quan hệ với con đâu.
Mẹ nuôi tiễn cô lên máy bay, sau đó bà sờ bên má còn sưng lên, nghẹn ngào nói.
Đoạn tuyệt hay không, cô đã không còn để ý.
Ở nhà họ Thời, cô đúng là rất mệt mỏi, bọn họ đã không cần cô, vậy thì thôi.
- Mẹ, tạm biệt.
Thời Tiểu Niệm không nói nhiều, cô chỉ vẫy tay với mẹ nuôi rồi lên máy bay ngồi, cùng với nhiều hành khách khác bay khỏi hòn đảo này.
Phong Đức cũng tránh nhưng nghi ngờ bên ngoài, đi cùng đội bảo tiêu một máy bay riêng, không làm cho bất kì ai có thể liên hệ hai người với nhau, thay cô sắ xếp chu đáo.
Trở lại thành phố S, Thời Tiểu Niệm có ảo giác như bản thân đã trải qua một đời người.
Hôn lễ.
Du biển.
Mất tích.
Giam lỏng.
Rõ ràng chỉ mới ngây ngốc ở trên đảo có một ngày, mà cô có cảm giác như là một thế kỉ dài đằng đẵng.
Cô đi trên đường, khiến cho nhiều người cứ nhìn bên má cô, khơi dậy lòng tò mò của mọi người.
Thời Địch và Cha nuôi đồng thời tát một bên má cô, qua một đêm càng sưng tấy lên. Thời Tiểu Niệm phải che má mình mới đi tìm taxi.
Xe vừa dừng lại cũng là lúc túi áo cô rung rung, là tin nhắn của Cung Âu___
Có khoảng hơn một trăm từ "Đói" hiện lên trên màn hình.
Vị đại nhân này đúng là lúc nào cũng đói được.
Thời Tiểu Niệm không nói, cô ngồi vào xe taxi, đọc địa chỉ bến cảng Thượng Thiên, mà điện thoại của Cung Âu cũng đúng lúc gọi đến.
Thời Tiểu Niệm không còn cách nào khác là phải nhận điện thoại, giọng nói luôn không vui của Cung Âu vang lên.
- Không phải Phong Đức nói em quay về thành phố S rồi sao?
- Vâng, vừa trở về.
Thời Tiểu Niệm thản nhiên nói, giọng nói có chút mệt mỏi.
- Vậy mà em không gọi điện thoại cho tôi.
Cung Âu hét lên, anh rất tức giận.
- Vì sao tôi phải gọi điện cho anh?
Thời Tiểu Niệm không nghĩ gì đã nói, trên khuôn mặt tràn đầy chấm hỏi.
Cô về thành phố S, sao phải gọi điện cho anh ta?
Lời nói của Cung Âu bị nghẹn lại, khuôn mặt anh tức giận đến đáng sợ, sau đó cười lạnh nói.
- Được, được lắm! Thời Tiểu Niệm! Em làm tốt lắm!
Nói xong, Cung Âu tắt điện thoại.
Điện thoại ngắn kết nối một mảnh yên lặng.
-...
Thời Tiểu Niệm khó hiểu nhìn điện thoại của mình.
Sao lại tức giận rồi? Đúng là người đâu mà dễ nổi giận vô cớ.
- Cô gái, cô và bạn trai cãi nhau sao?
Ông chú tài xế xe nhìn cô qua chiếc gương chiếu hậu, ánh mắt giống hệt như thám tử trinh thám.
- Cô mặc kệ anh ta đi, anh ta dám đánh đập cô như vậy thì cô quan tâm anh ta làm gì, đá anh ta đi! Anh ta đã đánh cô hung ác như vậy, cần gì phải gọi điện báo bình an nữa.
- Chú à, chú hiểu nhầm rồi, đó không phải là bạn trai cháu, vết thương này cũng không phải do anh ta.
Thời Tiểu Niệm giải thích.
- À?
Tài xế nhướng lông mày nhìn qua gương chiếu hậu, dùng khuôn mặt biểu thị: Tôi hiểu, tôi hiểu mà, cô không cần phải giải thích, tôi hiểu mà.
-...
Thời Tiểu Niệm giả vờ như không nhìn thấy, cúi đầu xuống nghịch điện thoại di động.
Báo quay về bình an?
Không phải Cung Âu đang đợi điện thoại báo bình an của cô đấy chứ? Ý nghĩ này vữa xuất hiện đã bị cô gạt phăng đi, làm gì có chuyện đó!
Không có khả năng, cái người đa tình, bạn giường từng đoàn như anh ta mà đợi điện thoại báo bình an sao, có mà 10 cái điện thoại cũng không đủ mà nghe tin báo bình an.
Bỗng nhiên điện thoại rung lên.
Lần này là Phong Đức.
Cô vừa nhận điện thoại, đã nghe được giọng nói đồng tình của Phong Đức với cô.
- Thời Tiểu Niệm, thiếu gia đang ở công ty xử lý việc khẩn cấp, anh ấy mời cô đến công ty nấu cơm.
- Đến công ty nấu cơm?
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên.
Lại bày trò gì nữa đây?
- Đúng vậy.
Phong Đức ngừng một lúc.
- Hơn nữa ngài ấy muốn cô nấu 500 phần ăn, để thưởng cho mọi người trong công ty sau sự kiện.
- 500 phần? Một mình tôi?
Thời Tiểu Niệm suýt nhảy dựng lên ở trong xe.
- Vâng.
- Không được, sao tôi có thể làm được 500 phần chứ?
Đang nói chuyện trên trời sao.
- Trong hợp đồng có ghi rõ, thiếu gia muốn cô nấu cơm thì cô phải nấu.
Bất đắc dĩ Phong Đức phải lôi hợp đồng ra.
-...
Hình như có điều khoản này, đúng là không có kẽ hở, vốn cô nghĩ chỉ nấu cơm
cho anh ta thôi, như thế nào mà thành ra 500 phần ăn thế này.
Anh ta xem cô là gì chứ?
- Tiểu thư, cô vừa nói chuyện gì với thiếu gia vậy, anh ấy đang nổi giận đây này. Cô nhanh chóng đến đây đi, đừng làm chậm trễ thời gian.
Phong Đức hết sức nhỏ giọng nói.
Trong điện thoại lại vang lên tiếng gì đó.
Là Cung Âu, không cần nghĩ cô cũng biết.
Thời Tiểu Niệm cắn môi, trong hợp đồng có viết ràng cô không làm cơm thì sẽ bị trừng phạt, nhưng là trừng phạt gì thì cô không nhớ rõ, dù sao, trừng phạt đều là tra tấn.
500 phần cơm chiều, chắc chắn là phải làm rồi.
Ai bảo cô đã kí hợp đồng bán mình chứ.
Thời Tiểu Niệm tắt điện thoại, cô nói với chú tài xế.
- Chú ơi! Làm phiền chú lái xe đến trụ sở tập đoàn NE ạ.
- Có phải ở khu khoa học kĩ thuật đúng không?
Tài xế nghe nói liền quay đầu xe.
Thời Tiểu Niệm xuống xe trước một tòa cao ốc tráng lệ.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy trụ sở tập đoàn NE, dù đã xem không ít ảnh chụp trên báo chí, nhưng được nhìn tận mắt như thế này cũng khiến cô phải ngân ngơ sững người.
Trước mặt là một tòa cao tầng rộng lớn, khiến cho con người ta cảm thấy như là ảo giác vậy.
- Thời tiểu thư.
Phong Đức đã đứng chờ ở cửa công ty, trong tay anh còn cầm một bộ đồng phục nhà bếp màu trắng, vừa nhìn thấy cô, lập tức đi xuống dưới.
- Đây là quần áo của cô, nhanh lên, còn hơn một giờ nữa là đã đến giờ ăn cơm rồi, tôi đưa cô đến nhà ăn.
- Còn hơn một giờ nữa là đến giờ ăn cơm?
Thời Tiểu Niệm ngây người, chiêu số hành hạ người khác của Cung Âu đúng là độc ác.
Cô nhanh chóng đội chiếc mũ đầu bếp, rảo bước đi theo Phong Đức vào trong.
Vừa vào bên trong cô mới thấy được hết sự nghiêm túc và trang trọng ở đây, mỗi nhân viên đều mặc đồng phục, đi đứng hay dẫ đường đều rất chuyên nghiệp, chác chỉ tiêu của NE có thế thấy được ở trên tường thủy tinh.
Hệ thống NE chấn động toàn thế giới là bắt đầu ở đây đi.
Thời Tiểu Niệm chỉ có thể dùng một giây để cảm thán, bởi vì cô còn mang trọng trách trên người, 500 phần, là 500 phần ăn đấy...
Phong Đức dẫn cô đi theo lối nhân viên nhà hàng, trong ấn tượng của cô thì nhân viên nhà hàng phải biết ngăn nắp gọn gàng, nhưng nhà ăn ở trước mắt cô giống hệt như khách sạn năm sao cao cấp, trong chớp mắt cô còn nghi ngờ có phải bản thân đi nhầm chỗ hay không.
Bên trong nhà bếp, mọi người đều mặc đồng phục đầu bếp trắng tinh, nhìn thấy Phong Đức, tất cả mọi người đều cúi đầu chào hỏi.
- Quản gia.
Phong Đức là quản gia của Cung Âu, ở đây được rất nhiều người tôn kính.
- Ở chỗ này chỉ có những nhân viên đạt cấp S trở lên mới được dùng cơm.
Phong Đức liếc nhìn Thời Tiểu Niệm một cái.
- Không biết Thời tiểu thư muốn làm món mặn, món ngọt gì? Và cần chuẩn bị những nguyên liệu nào?
Nghe được câu hỏi của Phong Đức, Thời Tiểu Niệm vừa đến trước cửa, cô mở to đôi mắt ngạc nhiên.
- Món mặn, món ngọt? Một mình tôi sao có khả năng đó?
Dù có chém cô thành mười khúc cũng không có khả năng đó.
- Nhưng mà thực đơn của nhà hàng vốn là...
Thời Tiểu Niệm quét mắt nhìn nhà bếp một lượt, ánh mắt cô giảo hoạt chuyển động.
- Phong quản gia, Cung Âu nói thế nào, chỉ nói để tôi làm 500 phần ăn đúng không?
- Vâng.
- Vậy thực đơn là do tôi lựa chọn đúng không?
- Đúng.
- Vậy là quá tốt.
Thời Tiểu Niệm vừa xắn tay áo vừa đi vào bên trong.
- Tôi đã quyết định rồi, bữa tối hôm nay chính là -- Cơm xào trứng!
-...
Phong Đức đứng ở cửa thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống, hoảng sợ nhìn cô.
Cơm xào trứng? Để cho toàn bộ nhân viên cao cấp của NE ăn cơm xào trứng sao?
Anh ta còn muốn ngăn cản, nhưng Thời Tiểu Niệm đã đóng cửa nhà ăn, cách li anh ta với bên ngoài. Được rồi, mong rằng thiếu gia sẽ không tức giận.
___
Ở một bên kia.
"Bịch-"
Trong căn phòng tổng giám đốc NE rộng lớn khoảng mấy trăm mét vuông, mà bên ngoài cửa sổ chính là cả một thành thị phồn hoa huy hoàng.
Cung Âu ngồi trước bàn làm việc nhìn chiếc điện thoại di động, trên khuôn mặt anh tuấn không có chút sắc mặt tốt nào, tay kia còn giữ một phần tài liệu, anh vung tay vứt đi không biết đến chỗ nào.
- Giám đốc.
Đứng trước người anh chính là một giám đốc bộ phận đang sợ đến phát run cả người.
- Đây mà là hệ thống bảo mật an toàn nhất mà anh làm được? Như vậy thì anh thật là có bản lĩnh, bây giờ thì cút cho tôi! Cút ngay lập tức!
Cung Âu đập tay lên bàn, đôi mắt đen trừng người trước mặt, nổi giận lôi đình.
- Tôi, tôi sẽ làm lại, bây giờ sẽ đi làm, mai nộp lại cho ngài.
- Hoàn thành trong đêm nay!
Cung Âu ném tập tài liệu khác về phía anh ta.
- Đúng! Đúng! Chắc chắn hoàn thành!
Giám đốc bộ phận sợ hãi chạy ra khỏi phòng.