Lăng Ngạo Thiên bồng cô trên người mình, cô hừ lạnh: "Đã bảo chậm lại." Anh vừa bồng cô lên phòng vừa cười nói: "Là em khiêu khích anh, giờ lại trách anh? Dẫu sao anh cũng không vượt quá thời gian mà bác sĩ căn dặn."
"Phải phải phải, anh đúng quá mà." Cô bĩu môi nói.
Anh mở cửa phòng liền đặt cô nằm xuống giường, búng lên trán nhẹ một cái: "Thế anh đúng sao em lại giận? Xem em có phải lớn rồi còn nhõng nhẽo." Anh lấy hai tay che trán lại: "Em nào lớn, chỉ mới tuổi đôi mươi, còn trẻ lắm nhé!"
Anh nằm kế bên cô, đặt đầu lên gối liền ép sát người cô lại: "Hình như em vẫn chưa thõa mãn, chắc là phải thêm một hiệp." Cô lắc đầu, lập tức từ chối: "Không, đau eo chết người ta đó!"
"Anh sẽ để em chết trong "sung sướng" vợ nha!" Anh lắc lắc cái đuôi, hai cái lỗ tai dựng lên..
như một chú cún ngoan ngoãn hôn lên má cô.
Cô đẩy mặt anh ra, anh vẫn lấy sức của mình kề vào mặt cô.
Cô cắn lên mũi anh một cái: "Anh..
vô liêm sỉ!" Anh cũng cắn lên nhưng là cắn lên ngực rồi ngậm nó kéo ra, cô đỏ cả mặt: "Này! Rõ ràng chỉ là cắn mũi mà!".
"Nhưng cái này cũng gọi là cắn, có bảo là phải cắn đúng cái mũi đâu?" Anh mặt dày lưỡi cứ vét lên xuống đầu t* nâng cái đầu của cô lên rồi đặt xuống tay phải của mình..
tay phải cũng choàng lên tay của cô, tay trái thì lại bóp mông cô rồi luồn vào bên trong quần lót.
"Không! Không làm nữa!" Cô đá anh xuống giường, anh ngã xuống đất rồi bật dậy ngồi xoa đầu than thở: "Tại sao lại không chứ!" Sao lại không cơ, anh còn thêm nữa 10 phút sao mà đủ được hả mèn ơi, cô đứng dậy lấy đồ cột tóc cột cao lên.
Anh liền leo lại lên giường, tay bộp bộp xuống giường rồi chỉ vào môi mình: "Thế bà xã à..
chơm chơm ông xã một mín đi!"
Cô nhìn anh, đáng yêu quá à, cô đỏ cả mặt rồi giữ bình tĩnh lại đi đến bên cạnh giường ngồi lên: "Xem có ra dáng Đại ma vương lạnh lùng không hả?" Anh ngồi dậy cúi đầu lên ngực cô, mềm mềm ghê: "Đối với em thì không cần."
Cuộc điện thoại gọi đến, anh không thèm để ý, cô mới cầm lấy rồi đưa anh: "Có người gọi này, sao lại là bệnh viện tâm thần thế?" Anh giật lấy điện thoại rồi đi ra chỗ khác nghe máy: "Làm ăn cái kiểu gì vậy! Cho các người tiền rồi chẳng làm được cái thá gì cho tốt, trông chừng có một con kiến nhỏ mà cũng không trông nỗi thì nghỉ làm đi!"
Tiếng điện thoại giọng của Tống Thành: "Lăng tổng..
là tôi không quản đám bảo tiêu tốt mới để hai người họ trốn thoát." Lăng Ngạo Thiên liền quát: "Lo mà lục tung kiếm đi! Cậu có biết sẽ xảy ra chuyện gì nếu hai người đó trốn thoát không hả! Cao Lãng cậu ta biết chưa?"
"Dạ rồi, đã thông báo cho Cao tổng."
"Đợi một lát đi! Tôi sẽ đến!" Anh liền cúp cái máy quăng điện thoại mạnh xuống đất: "Mẹ nó!"
Anh quay người thấy cô đứng trước cửa dòm mình chằm chằm, cô nói: "Em..
em chỉ tình cờ nghe thấy chứ em không có nghe lén đâu, anh.." Anh nhăn mày không trách cô, xoa xoa cái trán vì mệt mỏi: "Không sao, mọi thứ về anh em đều có quyền biết.
Em ở nhà chờ anh, anh đi đây một lát rồi về." Anh đi đến gần hôn trán cô một cái.
Lăng Ngạo Thiên mở tủ lấy bộ đồ khác mặc vào, cô vẫn như hằng ngày cài nút áo và thắt cà vạt cho anh, anh khen ngợi: "Thắt càng ngày càng đẹp đấy!" Hạ Vy Vy cười hì hì: "Vậy á!"
"Nhưng mà đừng quên, em chỉ có thể thắt cho chồng em mà thôi! Em mà thắt cho người khác là em chết chắc!" Anh nói nhỏ vào tai cô, cô không dám nhìn thẳng