Bốn người đặt chân xuống xe, toàn cảnh ngay trước mặt đó chính là thôn Lĩnh..
ở đây mặc dù không phải là thành thị hay nó quá sang trọng, thế nhưng nhìn vào nó cho mình nhớ đến thời gian rất lâu về trước.
Mọi thứ đều không thay đổi tựa như là ở đây là thời cổ đại.
Hạ Vy Vy ngó nghiêng ngó dọc nhìn, chao..
ở đây cây cối um xùm thế này thật là mát mẻ mà: "Tuyệt quá đi!" Quin Alice đi đến choàng lên vai của cô ôm chặt: "Tất nhiên rồi! Tớ nói mà ở đây là bao đẹp không tốn thời gian để đến đây chơi một chuyến đâu."
"Này này..
còn nữa nhá, ở đây người ta có lịch sử rất là tuyệt đó cậu có muốn nghe không hả?" Quin Alice thủ thì vào tai của cô, cô hơi ngượng cũng cười cười, tất nhiên là muốn nghe..
nói thật chứ hồi còn đi học nghe về lịch sử của nước lại hay biết bao: "Nghe chứ, sao lại không nghe? Nhưng là nói về điều gì?"
Quin Alice kéo kéo cô vào bên trong ngồi trên một cái ghế gỗ: "Hừm..
nói sao nhỉ? Lúc trước ý, ở đây nghe nói có một chuyện tình..
có mang tên là Ngọn Lửa Đỏ." Hạ Vy Vy nghe thấy, ngọn lửa đỏ à: "Vậy chuyện là như thế nào?"
"Một nữ tướng quân tên Mục Thanh Ca cũng là vương phi của vị Tam vương gia Hách Liên Hiên yêu nhau, nảy sinh hiểu lầm..
vương phi chạy vào đám lửa tự sát, vương gia đau thương cầm kiếm tự đâm vào ngực mình.
Năm 653 cả hai đều cùng chết.
Mà cậu không biết chứ thời đó hai người ấy lại là tâm điểm, cũng có thể gọi là át chủ bài của nước.
Họ quá giỏi.
Chỉ đáng tiếc." Cô gái mắt màu xanh ngọc nhìn cô, ừm ừm..
nghe thôi đã thấy bi thương rồi đấy, vốn thôn Lĩnh mặc dù khá đẹp nhưng nếu không có vụ này thì thôn Lĩnh chắc cũng không có nhiều người đến đây.
Hạ Vy Vy trầm mặc một hồi chẳng biết nói lời nào: "Xem ra đúng là bi thương.."
"Ở đây là nơi lúc trước hai người họ đã ở đây."
Cô đứng bật dậy nói: "Thật sao? Có..."
Quin Alice cười hì hì: "Cậu có hứng thú à?"
"Phải."
"Có cái phòng bị đốt luôn đó, vẫn giữ y nguyên luôn." Cô liền kéo Hạ Vy Vy đi đến chỗ cái phòng đó.
Hạ Vy Vy đứng trước cửa phòng nhìn: "Thật giống.." Quin Alice đụng đụng vai cô nhẹ một cái: "Tớ đi đây một lát, tớ có chuyện nói với Dương Minh."
"Ừ được." Cô nhìn sơ qua, liền bước vào bên trong nhìn vào chiếc trên một cái bàn gương đã cũ nát lại có vết đen của lửa tạo ra, chiếc giường đã sập đi..
những mảnh gỗ dài lăn trên đó..
chiếc rèm chỉ còn những mảnh vải nhỏ.
Đã cũ kĩ lắm rồi: "Mình thật không hiểu, vốn là cũng không tin đây là kiếp trước của mình và Thiên..
mà sao mình cảm thấy xót xa."
Tiếng bước chân cộp cộp, Lăng Ngạo Thiên đi đến nói: "Em như thế nào có hứng thú với nó?"
"A..
anh đến đây khi nào?" Hạ Vy Vy hơi giật mình tại cô đang suy nghĩ về nó, đột ngột anh tới thế này...
"Anh mới thôi, em thấy ở đây thế nào?"
Hạ Vy Vy cười ấm áp nói: "Em rất thích." Cuối cùng cũng tìm được anh rồi..
cuối cùng chúng ta có thể ở bên nhau mà không ai ngăn cấm được.
"Tốt, anh định sẽ xây dựng lại ở đây..
chỗ này nhìn cũng rất ổn.
Cho nên chắc có thể giúp cho Lăng Đế kiếm lợi nhuận." Lăng Ngạo Thiên