Hạ Vy Vy mở mắt thức dậy, không thấy Lăng Ngạo Thiên đâu..
cô bước xuống giường rồi choàng cái áo khoác vào mở cửa ra bên ngoài: "Thiên?" Anh ấy là đi đâu vậy nhỉ, giờ này đã khuya rồi cơ mà!
Vĩ Trạch ngồi ở trên ghế nhìn thấy cô gái đang đứng trước cửa ngó ngang ngó dọc, anh bật cười đứng dậy đi đến chỗ của cô: "Ho.." Là định nói honey nhưng nhớ đến người cậu của mình, anh nói: "Mợ."
"A..
Vĩ Trạch, người làm như ma đi không có tiếng động!" Hạ Vy Vy giật mình quay đầu nhìn chàng trai trẻ, Vĩ Trạch sắc mặt khó coi nhìn cô gái trước mặt mình..
gần ngay trước mắt nhưng quá xa xăm.
Thượng Hữu Anh đã là một bức tường, nhưng còn Lăng Ngạo Thiên..
người cậu của anh là cả một khoảng trời..
chạy mãi chạy mãi cũng không thể với tới nỗi.
Một cái ôm càng không thì huống chi là được bên cạnh nhau đường đường chính chính.
Vĩ Trạch thở dài, hồi phục lại tinh thần: "Mợ thế nào lại không vào trong ngủ, trời đã khuya thế này lại ra đây..
cậu không lo lắng?" Hạ Vy Vy gãi gãi cái đầu, cô chỉnh lại ác khoác..
mặc dù là mặc cái đầm bầu nhưng đầm mà Lăng Ngạo Thiên tự tay mua cho rất kĩ thoáng và mát..
đâm ra thì vải hơi mỏng..
dù vậy thì vải cực đẹp và sang.
Hai tay ôm lấy áo choàng che ngục mình, mái tóc vén lên đằng trước ngực che lại: "Mới vừa ngủ một giấc dậy, cho nên ra đây hóng mát."
Thật ra là kiếm người ta đó! Chứ nào có hóng mát đâu, giờ này hóng cho trúng gió chết à.
Vĩ Trạch nhìn ra đằng sau cô, không một bóng đang của ai: "Sao lại không có bảo tiêu đi theo?" Nghe bảo cậu ấy luôn cử bảo tiêu rất nhiều mà.
"Không tiện, ai ai cũng phải có giấc ngủ." Hạ Vy Vy mĩm cười, bỗng chốc khiến cho anh nhớ lại khoảng thời gian cũ..
lông mi của cô gái dài lại đáng yêu, khuôn mặt trắng nõn được cậu của mình chăm lo kĩ càng, không bị phai tàn sắc đẹp của người mà anh tương tư bao lâu nay..
mà lại càng đẹp hơn, đúng là "Thai phụ quốc dân" mà người ta hay nói..
những lời hay ý đẹp dành cho cô gái đôi mươi.
Những buổi chụp hình..
những buổi quay phim đều có lời to nhỏ khen về vợ của Lăng Ngạo Thiên, thế mà..
ai mà ngờ được, anh lúc đó chẳng biết đó là cô..
khi biết bản thân như mất hồn.
Anh tự hỏi Thượng Hữu Anh đâu? Doãn Tư Hào đâu? Rồi tại sao lại là cậu của mình..
tình địch cuối cùng lại chính là cậu..
nếu là cậu thì chẳng ai có thể vượt qua nỗi.
Dù có là thể thao, dù có là nhan sắc, gia thế, thông minh cơ trí..
mọi thứ đều điển hình cho Lăng Ngạo Thiên.
"Ê này..
anh có ổn không vậy?" Hạ Vy Vy quơ quơ cái tay trước mặt anh, tự nhiên lại như người mất hồn vậy trời.
Vĩ Trạch bừng tỉnh lại cười: "Không..
tôi ổn mà!"
Hạ Vy Vy ngồi xuống ghế trước cửa, cô nói: "Xin lỗi nha!"
"Lí do?"
Cô cười ngượng ngùng, vén cái mái tóc của mình lên..
tay vẫn cầm lấy cái áo khoác che lại ngực của mình, nhớ đi..
nhớ câu nói của người đàn ông hay ăn giấm chua: "Cơ thể bên trong em, hay lẫn bên ngoài chỉ có anh mới có quyền được động vào.
Kể cả con trai mình cũng không!" Ừ..
cái tên "chồng" đó luôn bá đạo như vậy.
Hạ Vy Vy mở miệng nói: "Khó có thể mà chấp nhận người từng xuất hiện trong cuộc đời..
trong tuổi trẻ của mình sau này lại là mợ của mình, mặc dù tôi biết nó khó khăn lắm! Nhưng mà anh biết đó..
nếu anh và anh ấy là cậu cháu thì tôi cũng mong tôi và anh có thể hòa hoãn với nhau.
Tôi không muốn Thiên phải khó xử."
Vĩ Trạch trong tâm can đau lòng nhường nào, tất cả đều là vì cậu..
chưa từng thấy gương mặt của cô nhắc tên người đàn ông nào lại vừa hạnh phúc vui vẻ như vậy, xem ra cậu đối với cô ấy không hề tệ bạc: "Đương nhiên sẽ không để ý, cậu là