Quin Alice khóa chốt cửa, Mạc Dương Minh vẫn không đi, anh đập đập kêu cửa phòng: "Tôi không tin! Quin Alice em mau ra đây cho tôi!" Cô đưa tay sờ vào cánh cửa đó, chỉ một chút nữa thôi có lẽ tôi và anh có thể ở bên nhau dù nắng hay mưa: "Đừng cố gắng, tôi vốn không hề yêu anh!"
Anh vẫn nói lớn: "Em mau ra đây! Quin Alice!"
"Mau biến đi!" Cô bịt hai cái lỗ tai lại loạng choạng lui về sau, mình không nghe..
mình không muốn nghe gì cả.
Mạc Dương Minh dứt lời liền quay đầu hướng về phía phòng mình đi vào bên trong: "Quin Alice, tôi hận em." Quin Alice rưng rưng nước mắt: "Người hận anh phải là tôi."
Cô đi vào bên trong phòng khách, nhìn cái túi xách đặt trên sô pha, trang điểm bị nhòe đi..
tay run rẩy mở túi cầm tờ giấy báo cáo.
Cô nghiến cái răng xé tờ giấy hét: "Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!" Những món đồ đặt trên bàn đều đập bể hết..
không cảm nhận được chân của mình đang giẫm thủy tinh, chảy máu càng nhiều.
Hiện tại bây giờ..
còn cái gì gọi là đau hơn cái điều này: "Chết đi!" Một mớ hỗn độn, cả hai là người bị tổn thương nhiều nhất..
và người chỉ ngồi yên một chỗ ngư ông đắc lợi là Vương Huyên.
Ở ngay bệnh viện, Vương Huyên thờ ơ nhìn chăm vào cái bụng của mình..
Vương Sương từ Mạc Mộ trở về nói: "Làm sao? Con có thể qua mặt được cậu ta à, nếu sinh ra khám nghiệm ADN chỉ có đường chết mà thôi." Ả cười khinh miệt: "Lẽ ba nghĩ con sẽ giữ đứa bé này sao?"
"Con phá thật ư? Nó cũng là con của con!"
"Không phải con của Dương Minh thì chẳng được cái thá gì, chỉ vướng chân hơn mà thôi..
nó trách nên trách ba nó không phải là Dương Minh."
"Tùy ý con, vậy..
con phá rồi cậu ta sẽ nói gì?"
"Ba? Con phá nhưng con đâu có nói là sẽ nói với anh ấy con tự phá..
bất quá con đẩy lỗi cho..
người con gái mà anh ấy yêu." Chính là Quin Alice.
Vương Sương vuốt cằm của mình, giọng nói khiến người ta phát tởm: "Con không chừa đường cho cô ta, làm sao có thể cho ta chơi?"
"Ba gặp cô ta rồi à?"
"Phải, một mỹ nhân! Một mỹ nhân hiếm có!" Người đàn ông tuổi trung niên cười man rợ, thật sự quá tởm lợm khiến cho người ta buồn nôn.
Đứng trước một bàn cờ này Vương Huyên là người sắp đặt và điều khiển.
Hạ Vy Vy nằm kế bên anh cầm điện thoại đọc tin nhắn của Quin Alice: [Lucy, tớ với họ Mạc chia tay rồi.]
[Tại sao? Sáng nay vẫn còn vui vẻ?]
[Tình yêu của anh ta có thai.] Quin Alice không nói rằng chính mình cũng mang, hắn không nhận thì nên giữ im lặng tránh cho việc Hạ Vy Vy rất quan tâm đến bạn bè mà làm um xùm lại động thai.
[Ngủ một giấc đi, đừng suy nghĩ nhiều..] Hạ