Lăng Ngạo Thiên đi vào bên trong phòng của trưởng thôn Lĩnh, ông bước ra cung kính chào hỏi: "Lăng tổng, ngài đến đây là còn có việc gì sao?" Anh trầm tư rồi ngồi trên ghế nói: "Tôi muốn xem lại kiếp trước của mình, không phải ông nói ông có thể sao? Việc tôi giống với Hách Liên Hiên khiến cho tôi tò mò."
Trưởng thôn Lĩnh đứng rót nước vào cốc cho anh bảo: "Lăng tổng ngài thật biết nói đùa, tôi sao xứng đáng động đến ngài." Lăng Ngạo Thiên mất kiên nhẫn, anh nhíu cái cặp chân mày lại: "Chỉ cần hoàn tất thì Lăng Đế sẽ là chỗ dựa của thôn Lĩnh các người, không sợ ai phá rối hay cướp đất."
Ông nghe thấy mà cười rạng rỡ: "Vâng! Vâng! Ngài thật tốt với thôn chúng tôi, chúng tôi không biết nên trả ơn thế nào đây nữa." Anh đập cái tay lên bàn: "Chả phải đã nói rồi sao? Gợi lại ký ức kiếp trước cho tôi là được! Đó là điều kiện trao đổi!"
Trưởng thôn Lĩnh gật gù cái đầu: "Vậy..
xin ngài hãy nhắm mắt lại." Lăng Ngạo Thiên cặp chân mày co giãn ra, anh nhắm con mắt lại, giọng của trưởng thôn nói nhỏ nhẹ: "Giờ thì chìm vào giấc nhé.."
Lăng Ngạo Thiên cứ thế mà lạc vào kiếp trước của chính bản thân anh, giữa các chợ người dân mặc đồ y đúc thời cổ trang đi qua đi lại thêm vào đó tiếng kêu gói đồ ăn của những người bán hàng.
Anh đảo mắt qua laj nhìn xung quanh, thế mà từ đâu tiếng xa vang ra: "Tránh đường, Mục tướng quân trở về rồi! Thắng rồi!" Các người dân nhộn nhịp cười mừng rỡ.
Anh nhìn chằm chằm phía xa đang tiến gần hơn đó là Mục Thanh Ca ngồi trên con ngựa cười cười với mọi người đang hướng về phía mình: "Vy Vy." Người này quá giống Vy Vy, giống đến mức anh còn ngỡ rằng bản thân mình bị hoa mắt.
Một đứa bé bị ngã vào đường lối mà Mục Thanh Ca đang đi, một người lính liền quát: "Ranh con, ngươi cả gan chắn đường lối của Mục tướng quân!" Người lính trở mắng: "Mẫu thân của ngươi đâu, mau đứng dậy né ra một bên!" Là trẻ con cho nên bị mắng chỉ biết ngồi khóc lớn, người lính nghiến răng: "Ngươi đúng là không biết nghe lời! Nhỏ mà đã hư hỏng!" Mục Thanh Ca cầm cây gậy một cước vào lưng của hắn.
Hắn té ngã đau nhức cái lưng: "Mục tướng quân! Người..
sao lại đánh thần." Mục Thanh Ca rời khỏi yên ngựa, cô nhìn người lính mà không vui bảo: "Chỉ là trẻ con, không nhất thiết phải làm quá lên đâu!" đi tới chỗ đứa nhỏ bảo: "Mẫu thân của con đâu, ta đưa con tìm mẫu thân nhé?"
Người mẫu thân đi ra rưng rưng nước mắt kêu: "Con à, con à! Mục tướng quân xin ngài tha tội, là thần quản con không tốt." Mục Thanh Ca nhìn chằm chằm đứa nhỏ, nói nhỏ nhẹ: "Nào, đến với mẫu thân.
Mẫu thân đang rất lo cho con."
Đứa bé đứng dậy lau lau nước mắt: "Mục tướng quân, con cũng muốn được mạnh mẽ như người." Mục Thanh Ca trong lòng vui vẻ, aa..
cảm giác được những đứa bé hiểu chuyện khen ngợi mình lại khác hẳn người lớn là thế này sao: