Bộ váy trắng tinh khiết, một tấm màng nhỏ đội trên đầu của cô gái che khuất đi gương mặt của mình.
Phái nữ thùy mị cầm lấy tay của người đàn ông bước từng bước lên bục, nụ cười dịu dàng đôi má đỏ ửng vì hạnh phúc nhìn anh.
Ngẩng mặt lên, đó chính là chú rể mà cô đã từng mơ ước.
"Bước lên lẹ, đừng có lề mề." Vương Huyên nghe thấy giọng này liền tức tưởi không còn cái không khí ngọt ngào đó nữa, cô nghiến răng rồi đành đạch bước lên.
Mạc Dương Minh bóp chặt tay của ả: "Tỏ thái độ đó với tôi? Tôi sẽ giết chết cô!"
Vương Huyên quay đầu cười miễn cưỡng: "Anh đừng quên em đang mang thai con anh, nếu anh giết em thì con chúng ta cũng sẽ chết đó." Mạc Dương Minh hừ lạnh liền buông tay ra mặc cho ả bước lên bục, anh vẫn bước từng bước ung dung tự tại chẳng quan tâm người ngồi ở dưới bàn tán xôn xao thái độ của chú rể và cô dâu, giống như bị ép cưới.
Ừ thật ra là ép cưới thật đấy: "Cô hăm dọa tôi?" Gương mặt tinh xảo của anh liếc cảnh cáo ả.
"Không..
em không! Em chỉ nói đùa thôi." Vương Huyên bụm môi lại lấy tay che miệng cười từ tốn: "Em chỉ mong chúng ta sau này sẽ sống một cuộc sống thật hạnh phúc." Mạc Dương Minh ngoáy cái lỗ tai, như thói quen thường ngày khi cảm thấy không có kiên nhẫn hay không thích nghe..
cũng có thể là mặc kệ cho nên cứ thế mà ngoáy cái lỗ tai thôi.
Vương Huyên là mối tình đầu lâu năm cho nên ả hiển nhiên biết thói quen này, ả cực cực và cực kỳ ghét khi anh làm như thế trước mặt mình mà không phải là Quin Alice.
Hai người đứng đối diện nhau, chủ trì hôn sự đứng giữa cả hai.
Ông ta nhìn lấy chú rể chả thèm nhìn lấy cô dâu cũng không có biểu cảm hạnh phúc, uầy..
cưới hay là gì đây? Ông liền ho khụ một cái rồi tuyên ngôn những câu thề đó..
"Con có đồng ý hay không?" Chủ trì nhìn Mạc Dương Minh, anh không thèm nhìn chỉ nhìn xuống dưới khán đài người người chăm vào bản thân..
giọng điệu khựng lại còn ánh mắt thì hướng ra phía cửa chờ đợi..
Luyến nhi, sao em không đến? Em chết tâm với anh? Anh không chấp nhận!
"Con.." Mạc Dương Minh liếc mắt xuống đất, gương mặt có chút thất vọng, hai bàn tay siết chặt thành nấm đấm.
Vương Huyên cực kỳ khó chịu bất mãn với anh, rõ ràng anh ấy đang mong chờ con nhỏ đê tiện đó đến cản lại hôn sự này..
ả chỉ cười thầm trong lòng.
Con nhỏ đó nó mang thai của Mạc Dương Minh..
chó thật!
Quay trở lại trước khi những chuyện này xảy ra.
"Dương Minh! Anh sẽ lấy Vương Huyên?" Quin Alice bị anh đẩy vào tường, Mạc Dương Minh cười: "Nếu em nói em ghen, em không muốn anh lấy ai..
hay em nói em yêu anh.
Anh sẽ không lấy nữa."
Quin Alice mặt mày tối sầm lại trong đầu không biết bao nhiêu lời oán trách: "Anh thật ấu trĩ." Mạc Dương Minh mấy ngày nay không gặp cô đã không còn kiên nhẫn, anh nâng gương mặt của cô lên quát: "Tại sao em không nói?" Quin Alice hất tay của anh ra, cô tâm tình kích động nhấn mạnh từng chữ nói: "Sao anh lại bắt tôi nói trong khi anh không nói trước!?"
"Anh yêu em." Mạc Dương Minh vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt buồn bã với chân mày rũ lại: "Anh thật sự rất yêu em đó, Luyến nhi."
Quin Alice sững sờ, lại có hoảng hốt.
Cô né tránh ánh mắt của anh: "Ý của anh là gì?" Giọng của người đàn ông bảo: "Em hỏi sao anh lại không nói mà lại bắt em nói, bây giờ..
anh nói anh yêu em rồi..
em nói em yêu anh được không?" Một lần..
anh chỉ cần một lần, có được không em?
"Tôi sẽ không nói yêu anh đâu!" Quin Alice cười khổ, nếu như anh không đồng ý lấy cô ta..
thì ai dám ép một tên như anh, anh bắt tôi đè tự tôn của bản thân níu kéo một tên như anh..
tôi sẽ không để cho anh đắc ý.
Mạc Dương Minh chấn động: "Mau nói!" Anh chộp lấy môi mỏng của cô, hôn một cách mạnh bạo, đưa lưỡi vào miệng của cô.
Quin Alice dùng sức đẩy ra nhưng vẫn không đẩy được, cứ thế máu trên miệng của Mạc Dương Minh chảy ra: "Em cắn anh? Luyến nhi, em luôn muốn giữ khoảng cách với anh!"
"Tôi cắn đấy anh làm gì tôi?" Cô bật cười nhìn thẳng vào mắt anh, Mạc Dương Minh nhìn cô kiên cường từ chối mình mà đau lòng, anh bực tức liền hôn lại lần nữa..
lần này cả hai đều như hòa quyện máu của bản thân