Mạc Dương Minh tiến thẳng vào bên trong phòng bệnh, anh định mở cửa nhưng vặn đi vặn lại không được, bản thân nổi giận đùng đùng: "Luyến nhi, mở cửa cho anh! Em rõ ràng biết hôn lễ đã được huỷ bỏ!" Quin Alice đứng trước cửa mà người đờ ra, cô mím chặt cái môi của mình, tay vẫn cầm đồ chốt cửa nhìn xuống đất..
không biết vì sao lại khoá..
bản thân chỉ là không thể nhìn người đàn ông này.
Anh ta là tay chơi, ngay từ đầu vốn không nên yêu.
Đúng như những gì Hạ Vy Vy nói..
muốn yêu người như Mạc Dương Minh phải đánh đổi rất nhiều thứ và nước mắt là nhiều nhất.
Đến phút cuối cùng con của bản thân vẫn không thể giữ được, mình có tư cách gì phải hận anh ấy? Là do mình..
mọi thứ đều là do mình cả..
mình chấp nhận yêu một người mà mình biết rõ không có kết quả.
"Luyến nhi, mở cửa cho anh đi." Mạc Dương Minh bên ngoài không nghe cô trả lời, tâm tình lại buồn bã không biết bày tỏ sao cho đúng tâm tư, muốn nói nhưng lại nghẹn hết vào bên trong.
Cái này có thể gọi là tình yêu không? Mình cưỡng bức cô ấy, mình đánh cô ấy, rõ ràng cô ấy là công chúa của một nước mà lại bị thường dân như mình làm đủ chuyện khiến cho cô ấy đau khổ: "Đứa bé trong bụng là con của anh sao? Em có thể trả lời được không?" Anh cần lắm câu trả lời..
Quin Alice khóc đến sưng cả con mắt, nước mắt rưng rưng trên bờ mi, tay đưa lên lau đi còn giọng nói thì nghẹn ngào yếu ớt: "Đứa bé trong bụng nào?" Giọng của cô truyền ra bên ngoài, thân hình có chút xanh xao..
nhìn cô gầy đi nhiều.
Người ta thường nói nếu mang thai của người đàn ông mình yêu, mà người đó cũng yêu mình..
bản thân lại mong muốn được nâng niu trong vòng tay như cách Lăng Ngạo Thiên đối với Lucy bé nhỏ của cô.
Thế nhưng vì sao lại chỉ có đau thương, chỉ có cuộc cãi nhau ầm ĩ, gặp nhau chỉ có quát nạt đối phương chứ không có sự cưng chiều.
Bản thân đòi hỏi quá nhiều, chuyên sát gái Mạc Dương Minh ai mà không biết chứ.
"Em rõ biết đứa bé trong bụng anh đang đề cập đến là ai mà."
"Thế sao..
hiện tại không còn rồi."
Mạc Dương Minh đôi mắt trợn ra lộ vẻ mất mát, nhớ lúc trước nghe giọng nói không phải giọng yếu ớt như không còn sức sống này, mà là giọng kiên cường luôn nói móc anh, mọi thứ đều biến mất hết cả rồi.
Anh bây giờ còn không nhớ nỗi Quin Alice bao lâu đã mất đi nụ cười vì anh: "Anh xin lỗi, anh thật sự xin lỗi." Một lời xin lỗi mọi thứ đều có thể hoà giải, nếu như lúc trước là câu nói này Quin Alice cô sẽ chạy ra mà ôm anh, nhưng đứa bé..
khiến cho cô không thể dễ dàng tha thứ: "Một sinh mạng..
xin lỗi là có thể qua chuyện sao?"
"Luyến nhi, anh chờ em mở cửa." Mạc Dương Minh ngồi bịch xuống đất, dựa lưng vào cửa..
lần đầu tiên bản thân khóc, cũng là lần đầu bản thân nhận ra anh đã mất đi người con của mình và mất đi người mà anh yêu.
Mạc Dương Minh đưa tay lên che khuất đôi mắt của mình, giọng vỡ oà của người đàn ông vừa trầm ấm lại lọt vào tai của Quin Alice khiến cô sững sờ đau xót: "Anh biết phải làm sao em mới có thể tha thứ, lần đầu tiên bản thân anh ghét chính mình như vậy, anh đau lắm..
đau đến mức bản thân không thể thở." Giống như tâm mình đã chết đi.
Có phải lần đầu chúng ta gặp nhau..
rồi chúng ta yêu nhau, tất cả đều sai ý trời rồi không..
"Hức..
oaaaa.." Tiếng khóc lớn bên trong phòng, Mạc Dương Minh bần thần ngồi ngoài cửa chỉ biết nghe tiếng khóc ngày một lớn hơn, anh cắn răng đặt tay của mình lên đầu xoa xoa cái tóc đến rối bù.
Quin Alice ôm chân của mình đối diện cánh cửa đã đóng, gương mặt mếu máo chỉ biết lắc đầu không muốn nghe tiếp, không muốn nghe nữa..
Hai tay của cô đưa lên đôi tai nhỏ của mình, mọi thứ..
đều không muốn nghe! Quin Alice người như phát điên đập tất cả đồ bên trong, tiếng hét ngày một điên