Đối diện Cao Lãng, người đàn ông đứng trước mặt vẫn có thể nghe được mùi rượu tỏa ra.
Hắn nhìn về phía anh căm phẫn.
Biết rõ Minh Triết là vị hôn thê nhưng chỉ là người nhà sắp đặt, mà khi cô mất nhưng sao hắn lại giận dữ thế này.
Minh Triết đi đến gần anh, nói: "Cao tiên sinh, anh không cho cô ấy được hạnh phúc bây giờ còn hại cô ấy chết.
Rõ ràng tôi có thể bù đắp cho cô ấy tất cả, anh đã phá hoại hết!"
Cao Lãng nhíu mày, phá hoại, đúng là anh hại chết cô anh thừa biết điều đó và anh cực kì đau khổ nhưng hắn..
Ninh Tiểu Y là người phụ nữ của anh thì cần gì hắn bù đắp? Cao Lãng cười như không cười: "Tiểu Y là của tôi, tôi như thế nào lại phá hoại anh và cô ấy?"
Đúng, vốn dĩ từ nhỏ đến lớn cô chỉ thuộc về anh.
Minh Triết là hắn tự chui ra, có tư cách gì chất vấn?
Minh Triết: "Của anh? Chậc..
là tôi lầm sao? Tôi là vị hôn thê của Tiểu Y, là chồng sắp cưới của cô ấy.
Buồn cười thật, nói trắng ra đáng nhẽ cô ấy là vợ của tôi nhưng lại là bảo vệ người đàn ông khác đến nỗi mất mạng."
Vốn dĩ anh không để ý tới cô dành tình cảm cho Cao Lãng đến nỗi khắc sâu trong tâm trí bản thân, vì hắn mà cô chết nhưng lại không phải là anh.
Anh vẫn là thua hắn 1 bước.
Anh ngay từ đầu phải đoạt lại cô chứ không để cô như thế này, cái này..
cô gái mà anh thương yêu anh chưa làm được gì cho cô mà cô đã ra đi.
Cao Lãng vốn dĩ nếu nghe Minh Triết nói là chồng của Tiểu Y của anh thì anh sẽ tức đến phát điên thôi, sợ là sẽ đánh hắn không ngừng nghỉ nhưng vì cô vừa mất anh lại đau thương tột cùng như vậy thật không có tâm trạng.
Anh chán ghét không nói, chỉ nhớ đến cô, những kí ức về cô một dần lại thêm nhiều vào tâm trí của anh.
Minh Triết lơ đi Cao Lãng, anh đi vào nhìn cô nằm ở đó, ánh mắt lại buồn bã.
Thuở còn đi học, anh vì áp lực về tất cả mà ngồi ở góc cây ở trường chỉ ôm đầu mình mà không khóc.
Stress mất.
Cô bé ấy lúc đó mặt đồng phục của trường, váy đung đưa theo gió và mái tóc dài xinh xắn.
Anh nhìn cô mà mê man, xinh quá.
Cô hỏi: "Này anh ơi, trông anh cô đơn quá.
Có chuyện gì thế?"
Anh lạnh lùng không trả lời, cô míu môi hừ lạnh: "Đúng là bất lịch sự mà, người ta hỏi không trả lời.
Nói cho anh nghe nhá..
mặc dù không biết anh bị gì mà tôi cũng khuyên anh rằng hãy cố gắng lên, trong anh rất mệt mỏi a."
Anh mặc kệ, nói nhiều thế nhỉ? Lầu bầu lèm bèm, anh lúc đó còn cho rằng cô lo chuyện bao đồng: "Phiền phức, lăn đi."
Cô đá anh, anh ngã xuống đất.
Anh ngước nhìn cô mà giận chết mất thôi.
Cô lại cười ha ha vì mặt anh đỏ lè thế kia: "Lêu lêu.
Con trai ngồi ở đây thui thủi thật là mất mặt."
Anh phủi người đứng dậy, cái con nhỏ này: "Liên quan gì đến cô?" Cô vẻ mặt ngây thơ, gật đầu cũng đúng nha hắn như thế nào liên quan gì đến cô: "Đúng là không liên quan..
chao ôi quên mất.
Thế thôi tôi đi đây!"
Cô xoay lưng đi nhưng anh nói: "Này?"
Cô nhìn anh, huh?
Anh nhìn đông ngó tây đầy đủ hướng nhưng lại không dám nhìn vào mắt cô.
Cô nói: "Tôi tên Ninh Tiểu Y." Anh ngẩn ngơ, cô lại nở nụ cười.
Ánh sáng chiếu vào thân hình nhỏ nhắn này, làm cho anh cứng đơ người, dễ thương a.
Minh Triết nhìn cô nằm trên giường bất động mà chua xót.
Nghĩ lại lúc đó tôi đúng là ghét em thật, chưa ai dám đá tôi như vậy.
Em đúng là lưu manh hết chỗ nói nhưng lại tích cực quan tâm người khác mặc cho không quen biết, chỉ cần em nói tôi cố lên tôi liền cố.
Chỉ cần có em bên cạnh tôi liền không để tâm đến cho dù có trời sập đất lở.
Tôi bây giờ thành công một phần là vì em nhưng em lại bỏ đi như vậy..
thế thì thành công được gì.
Khắc này anh và Cao Lãng đều có suy nghĩ giống nhau: Anh có tất cả nhưng lại không có em.
Ninh phu nhân và Ninh lão gia đi vào bên trong, hai người ôm cô trên giường mà khóc thương.
Chỉ 23 tuổi mà đã ra đi sớm như vậy, con gái của ta...
Lăng Ngạo Thiên ôm cô vào lòng, cô trống rỗng nhớ lại những ngày trước.
Anh nhỏ nhẹ nói: "Vy Vy, rồi mọi chuyện sẽ tốt.." Cô nghe lập tức ôm chặt anh, sợ hãi..
máu của Tiểu Y, đầm trắng đã thành đỏ.
Không nói nên lời.
Quin Alice đi lên sân thượng, cô khoác một cái áo gió bên ngoài, vén mái tóc của mình.
Lông mi dài lại cụp xuống..
dù là không khóc được nhưng cô lại buồn đến vậy.
Mạc Dương Minh đi theo sau cô, anh nói: "Đừng suy nghĩ nhiều."
Cô cười nhạt: "Tiểu Y cũng có thể gọi là bạn của tôi, tôi chưa thân với cậu ấy là thật nhưng không hiểu sao tôi buồn mà lại không thể khóc.
Tôi vô tâm lắm nhỉ?"
Anh mím môi: "Chưa hẳn, Tiểu Y là người phụ nữ xinh đẹp.
Cô ấy ra đi là một nỗi đau lớn cho tất cả chúng ta, nhưng nếu nhìn thấy mọi người đau thương như vậy cô ấy sẽ trách mình.
Hãy mạnh mẽ lên."
Cô vẫn nhìn bầu trời đầy sao ấy, một màu tối sầm: "Người như anh cũng biết an ủi người khác.
Thật là khó tin." Anh nhún vai: "Có làm sao?"
Mưa rơi, trời cũng biết đây là một ngày buồn và dài đối với tất cả.
Sự ra đi đường đột này của cô..
Mọi người đều đi về, Cao Lãng lại ở bên trong với cô không về mặc cho người anh đã lộn xộn, đồ nhăn nhúm..
anh nói: "Tiểu Y, đây là nhẫn của chúng ta.
Anh đã lựa rất kĩ dành cho em và anh, cho cô dâu của anh." Anh móc ra đeo vào tay cô: "Cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, anh đời này kiếp này chỉ có một mình em..
nhưng là em thật nhẫn tâm, anh một mình ở đây sẽ điên vì nhớ em."
Cao Lãng chỉ có mỗi một Ninh Tiểu Y không ai khác, em vì anh làm đủ điều nhưng anh lại chẳng làm được gì cho em.
Là anh bỏ lỡ em một kiếp, kiếp sau anh sẽ không bỏ..
đến chết cũng không, chỉ trách anh không tốt.
Minh Triết