Một vóc dáng quen thuộc tiến vào.
Lăng Ngạo Thiên kinh ngạc nhìn người đó, suỵt..
sau đó chỉ gật đầu.
Cao Lãng nằm trên giường như ở trong mơ nhìn thấy cô đang nhìn anh trông rất lo lắng, lẫm bẫm nói: "Tiểu Y, anh nhớ em..
rất nhớ em."
Cô rơi nước mắt, mím môi: "Đừng làm tổn thương bản thân nữa." sau đó xoay người đi.
Anh rã cả người, đôi tay đưa ra nhưng không giữ hình bóng cô lại được.
Ngay cả trong giấc mơ cô cũng bỏ anh đi chỉ để lại một câu nói như vậy thôi, Tiểu Y đừng đi..
cánh cửa ngày càng khép lại.
Ngón tay này, lại có chiếc nhẫn của anh đã đeo lên cho cô.
Anh rơi lệ: "Tiểu Y, em vẫn còn đeo.
Em về với anh đi được không?"
Cô dừng bước chân, u buồn..
vẫn đi.
Giấc mơ đau khổ này...
Nhưng là mơ sao lại giống thật đến thế!
Lăng Ngạo Thiên mở cửa phòng của Lăng Thần, cậu nhóc đang ngủ rất ngon giấc.
Anh yên lòng lại về phòng của anh và cô.
Hạ Vy Vy ngồi trên giường nhìn ra cửa sổ, cô quay sang nhìn anh: "Thiên.." Anh mĩm cười tới gần cô, xoa xoa đầu: "Ngủ đi."
Cô dựa vào lưng anh, anh cứ vậy choàng tay qua eo cô: "Thật khó ngủ, em lại nhớ cậu ấy rồi." Anh hôn lên mái tóc cô: "Vy Vy, em đừng suy nghĩ quá nhiều.
Con của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng , anh lại không muốn mẹ con em có bề gì."
Cô nói: "Cao Lãng, hắn ta đâu?"
Anh vuốt ve mái tóc của cô, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay cô: "Đã về." Anh duỗi chân của cô ra, đặt đầu cô lên gối nằm một cách từ tốn: "Ngủ."
Lăng Ngạo Thiên nằm xuống bên cạnh cô, anh đắp mền cho cả hai sau đó ôm cô.
Hạ Vy Vy dường như đã quen việc anh ôm cô như vậy, cô không suy nghĩ nhiều cũng nhắm mắt ngủ ngon giấc, khi cô chìm vào giấc ngủ rồi thì anh vẫn chưa ngủ được.
Anh nghĩ rõ ràng là.....
Đến sáng ngày mai, cô và anh cộng thêm cậu nhóc ăn một bữa sau đó đến Lăng gia thăm Lăng lão gia và Lăng lão phu nhân.
Xe của anh đậu trước cổng nhà Lăng gia, bảo tiêu nghênh đón.
Anh đỡ lấy cô, còn cô thì nắm tay Lăng Thần đi vào bên trong.
Lăng lão gia vẫn đang trong thời gian nghỉ ngơi, Lăng lão phu nhân thì ra đón các cô cậu của mình.
Lăng Thần ào ào chạy về phía bà: "Bà cố, bà cố.
Con đến thăm mọi người đây."
Lăng lão phu nhân bế cậu lên, cười hiền hòa: "Chắt của ta, nào nào mau vào bên trong."
Mọi người sải bước đi vào bên trong phòng khách, anh cầm lên cốc trà uống và thưởng thức hương vị của nó..
đạm bạc..
Còn cô thì cười nói với bà: "Bà nội, ngài vẫn khỏe chứ ạ?" Bà cười cười nhìn cháu dâu: "Tất nhiên rồi" Bà cầm đồ chơi lên chơi với cậu nhóc, vừa chơi vừa nói.
Lăng lão gia cùng Mã Anh và Lăng Quốc Vĩ đi xuống.
Hạ Vy Vy đứng dậy, cô đến bên ông đỡ lấy ông: "Ba."
Ông cười ha ha lắc đầu nói: "Con đang mang thai không cần phải vậy đâu, ta sức khỏe tràn đầy đừng lo cho ta." Cô che miệng cười hì hì.
Lăng lão gia nhìn anh, ông hơi e dè không biết nói gì lại nghe thấy anh nói: "Ba, đã khỏe?"
Ông vui mừng cười khúc khích, đi đến ngồi với anh: "Ta khỏe, lâu rồi chưa được nghe con kêu ta một tiếng ba.
Ông già này rất cảm động."
Lăng Quốc Vĩ cùng Mã Anh nhìn nhau không mấy thoải mái, cái cảnh tượng hòa hợp này chướng gai cả mắt.
Bao nhiêu năm cắt đứt bọn họ mà chỉ trong vài ngày lại như không có gì, thân thiết đến vậy sao?
Mã Anh nói: "Ngạo Thiên, con đã ăn gì chưa? Mẹ mới nấu đồ ăn nên con có đói thì cùng ăn nhé."
Anh lạnh lùng nhìn bà, như là một dã thú hung tợn..
cái này là nữ chủ nhân Lăng gia sao?
Anh cười nhếch môi: "Không cần, đừng làm như mình là chủ ở đây."
Mã Anh môi mỏng giật giật, vẫn mĩm cười nhưng bà rất ghét anh..
thằng oắt con nếu như mày không phải con của Lăng Phong tao đây cần lấy lòng mày? Tao được cưới hỏi và là Lăng phu nhân.
Lăng lão gia không vui, lại lần nữa rồi, ông cũng không nói nửa câu.
Biết con trai ông ghét nhất là Mã Anh mà ả ta còn nói chuyện với Lăng Ngạo Thiên làm gì không biết.
Nhìn thấy ông khó xử nên cô chuyển sang chủ đề khác: "Ba à, Lăng Thần bảo rất nhớ ba.
Ba xem thằng nhỏ lúc trước lại nói mình hại ông nội còn khóc nhiều lắm đấy chứ."
Ông dở khóc dở cười, cậu chạy bạch bạch đến bên cạnh ông, ánh mắt sáng ngời: "Ông nội, nhìn này, nhìn này.." Cậu lấy cái bao đồ ra đưa ông: "Ông nội, đẹp không.
Là con thiết kế riêng cho ngài đó!"
Ông gật đầu hài lòng, rơm rớm nước mắt, cháu của ông đúng là thông minh và hiểu ông: "Cháu của ta con giỏi lắm.
Ta rất thích nó, nó thật sự rất đẹp." Lăng lão gia cầm lấy bộ âu phục này, không quá khoa trương cũng không màu mè.
Có thể nghĩ đến ông mặc lên mình bộ này sẽ rất đẹp mắt.
Cậu nhóc này đúng là...!không cưng làm sao được đây?
Thế mà đang hạnh phúc cậu lại buồn bã nói: "Ông nội, con thật xin lỗi người.
Con từ lúc được mọi người nhận nuôi thì lại hại mọi người bị thương, mẹ nuôi Tiểu Y cũng bỏ con.
Con rất đáng ghét sao?"
Mọi người đau lòng nhìn Lăng Thần trách móc bản thân, vẫn chưa ai biết cậu nhóc đã nhịn ăn rất nhiều vì biết tin mẹ nuôi mất.
Hạ Vy Vy căng thẳng nhìn cậu nhóc, nên nói như thế nào mới đúng.
Lăng Ngạo Thiên thở dài nói: "Không đâu, mẹ nuôi Tiểu Y sẽ buồn lắm khi con nói như vậy đó.
Mẹ nuôi muốn con được hạnh phúc và vui vẻ."
Lăng lão gia lau nước mắt của cậu, nhéo nhéo cái má: "Được rồi, chúng ta bị thương sao có thể tại con.
Con là cục vàng của chúng ta."
Hạ Vy Vy xúc động nghe những lời anh và ông nói, cô mĩm cười với anh mà mắt lại rưng rưng.
Vì không chấp nhận sự thật mà cậu không đến thăm Ninh Tiểu Y, cũng như Cao Lãng đều là nói cô còn sống, đó là giác quan là cảm giác của anh và cậu.
Lăng Thần vui vẻ cười, anh đi ra ngoài bắt máy của Cao Lãng gọi đến.
Cao Lãng ở khách sạn trong một căn phòng VIP, anh gãi gãi đầu nhìn xuống đất và nhìn xung quanh.
Anh nhớ là đang ở nhà Lăng Ngạo Thiên thế nhưng tỉnh dậy lại ở khách sạn thế này..
Anh liền lấy điện thoại gọi: "Sao tôi lại ở khách sạn."
Lăng Ngạo Thiên đau đầu, cậu ở khách sạn liên quan cái