Đến sáng ngày mai, Lăng Ngạo Thiên sắc mặt cực kì không khỏe và mất ngủ chỉ là mặc một bộ âu phục đen nhánh đến..
toát ra không khí lạnh lẽo đến cực hạn.
Chỉ cần một ánh nhìn của anh lại đáng sợ đến phát run!
Từ sáng sớm anh đã đặt chân ngồi lên máy bay để sang Pháp tìm kiếm cô vợ bé bỏng của anh.
Nhớ lại lúc một buổi tối, trăng chiếu sáng mờ mịt đang đứng ở sân thượng, thân hình nhỏ bé và bụng có chút to ra đang mặc đầm bầu.
Gió nó lại thổi qua..
thuận theo tóc của cô và đầm cũng cùng theo hướng gió đó.
Một mái tóc đen óng ả, dài đến hông và mềm mại.
Anh đi đến chỗ sân thượng rộng rãi này, lúc trước rất trống không vì chẳng có ai bước chân lên đây cả, anh luôn bộn bề công việc thời gian lấy đâu mà hóng gió hay nghỉ ngơi, bây giờ có cô lại có cây có cành..
có hoa..
luôn được cô chăm sóc kĩ càng.
Nó đẹp làm sao ý...
Yên bình đến kì lạ.
Lăng Ngạo Thiên đến gần chỗ cô, giang tay ra ôm từ phía sau lưng.
Anh nhắm mắt không nói.
Cô hơi bất ngờ xoay qua nhìn thấy người chồng này, cô liền vén mái tóc dài của mình lên nói: "Đã về rồi sao?"
Anh cà cà đầu vào cái vai nhỏ nhắn, thoải mái gật gù: "Ừ.." Tay vẫn cứ ôm chặt lấy cô ngửi mùi hương thoang thoảng này, dìu dịu mà lại kích thích anh.
Anh hờn dỗi cầm lấy cái tay áo khoác giật giật, trách móc: "Bà xã..
thời tiết lạnh thế này mà em mặc cái áo khoác mỏng vậy sao?" Không biết lo cho bản thân gì hết! Anh giận đó!
Cô bất đắc dĩ, môi khẽ gượng nói, chỉ vào áo khoác nói lại: "Nó dày như vậy mà anh bảo mỏng, anh làm sao thế!!"
Anh hậm hực ôm cô, mếu cả môi, thật là trẻ con...
Hạ Vy Vy lấy tay vuốt ve mu bàn tay anh, an ủi: "Ôi, ông xã à..
em nghe ông xã hết đừng giận có được không? Sẽ già lắm đó!" Cô như đang vuốt một chú cún đáng yêu vừa tủi thân vừa xù lông.
Lăng Ngạo Thiên mới bắt đầu giãn mày ra, cười hừ hừ: "Đừng tưởng vậy mà anh sẽ tha thứ cho em." Anh buông tay ra không ôm cô nữa, khoanh tay lại đắc ý khi thấy cô đang năn nỉ mình.
Cô lập tức cứng cả người, hắn buông tay, hắn không ôm cô nữa.
Lần đầu tiên hắn bỏ giữa chừng như thế, cô run người, ánh mắt đáng thương xoay qua nhìn hắn: "Thiên, anh không thương em nữa?" Cô rưng rưng nước mắt.
Anh thần sắc bất ổn, tràn ngập lo lắng tiến tới xoa dịu cô: "Ôi! Bà xã, anh nào có.
Em đừng khóc mà!!!" Cô khóc "òa" lên, lấy tay che hai con mắt: "Đây là lần đầu tiên anh đang ôm em mà bỏ giữa chừng..
ô ô ô..." tiếng khóc thảm thương.
Anh có chút vui vẻ lại có chút lo sợ, cô là đang buồn khi không được anh ôm? Chuyện này không quan trọng nữa, quan trọng là Vy Vy của anh đang khóc.
Anh đáng thương thay nói: "Bà xã đừng khóc mà! Đừng khóc mà!"
Cô xoay qua hướng khác thì anh liền đổi hướng đó dỗ dành cô, anh vô tội giơ hai tay trấn an: "Bà xã đừng khóc nữa mà, anh sai anh sai." Khóc nhiều thế này mắt sưng làm sao đây!!!
Hai tay của cô dụi dụi mắt, anh nắm chặt lấy tay của cô sau đó lấy tay của bản thân nhẹ nhàng lau nước mắt: "Đừng dụi, đừng khóc nữa.
Anh xin lỗi." Anh vừa âu lo vừa năn nỉ cô, thảm thương hết sức.
Cô liền cười lớn, ôm cái bụng nhìn anh: "Dễ lừa quá, lêu lêu!" Cô lè lưỡi chọc ghẹo.
Anh hừ lạnh ôm chặt cô, mặt mày tối sầm: "Đừng đùa, em làm anh sợ đến tim muốn nổ tung đây này."
Cô vuốt lưng của anh, hai tay ôm lại người anh nói: "Thật sự mà nói em cũng có chút buồn vì anh đang ôm tự nhiên lại buông, em không quen cho lắm.
Mà em cũng không yếu đuối đến nỗi nào đâu." Cô mĩm cười môi khẽ mở nói một cách dịu dàng sâu lắng: "Chỉ là..
em thật sự rất hạnh phúc, cảm ơn anh..
Thiên."
Lăng Ngạo Thiên ấm áp ở trong lòng gật đầu lắng nghe: "Em hạnh phúc là tốt, anh chỉ cần em và con mà thôi." Anh nói thật lòng...
Cô nhìn lên, bầu trời đầy sao đẹp đến chất ngất..
cô dao động: "Đẹp lắm phải không?"
"Đẹp sao bằng em." Anh bá đạo nói.
Cô cười phì: "Đúng là hơi sến nhưng mà em thích lắm!"
"Chỉ cần em thích là được." Anh hài lòng cười.
Tiếng máy bay truyền đến tai cô, cô kinh ngạc: "Ở đây cũng có máy bay sao?" Cứ tưởng ở đây là địa bàn của anh nên nó sẽ rất yên lặng rồi.
"Tất nhiên là không rồi, máy bay này là của anh." Anh thản nhiên vẫn ôm cô nói.
Cô kinh ngạc: "Anh có máy bay riêng?"
"Anh là chồng của em đó, đừng coi thường người chồng này." Lăng Ngạo Thiên kiêu ngạo mắt nhắm dựa vào vai.
"Đúng là không thể xem thường rồi." Hạ Vy Vy cười cười.
Nhìn hắn xem, kiêu ngạo đến mức nào này: "Tổng tài anh thật đáng ghét!"
Anh nghe thấy nhau mày: "Bà xã em nói gì thế!"
"Không có gì cả!!!" Cô thanh giọng ngọt la lớn.
"Anh nghe hết đó, em sao có thể nói ông xã mình là đáng ghét được chứ!" Anh khó chịu trong lòng, sao lại đáng ghét được..
anh đáng yêu lắm mà..
anh luôn tỏ ra hiền lành trước mặt vợ!!!!!
Hạ Vy Vy bỗng chốc vui tươi, cười nhẹ nhàng..
cô nghe giọng khàn khàn có chút tủi này lại làm cho cô ấm áp ở trong lòng mình.
Cô choàng tay qua cổ anh, ánh mắt của một người vợ hiền, gương mặt mộc xinh xắn và môi cherry hồng hào hướng về phía anh.
Cô nói: "Ông xã, anh đáng ghét nhưng mà.."
Cô nhón chân môi chạm vào môi anh nhẹ nhàng mở miệng: "Em yêu anh."
Anh bất ngờ...!người như muốn nổ tung, vô cùng ngạc nhiên bởi nụ hôn đường đột này..
khiến cho anh rối bời.
Anh liền thức tỉnh, ôm chặt cô hơn..
một tay ôm cái eo nhỏ của cô, một tay lại sau đầu