Vy Vy đứng lại, hất tay Hữu Anh ra: "Tôi không vòng vo tam quốc với anh, không nói nhiều, cũng không muốn nghe bất kì lời giải thích nào.
Mong anh đi cho."
Hữu Anh cứ nắm chặt tay cô lần nữa, làm cô đau: "A! Đau! Anh buông tay."
Hữu Anh nghe cô la đau liền sợ, vẻ mặt lo âu: "Em không sao chứ? Anh xin lỗi Vy Vy."
Vy Vy nhìn anh đầy căm hận: "Anh thật quá đáng! Tôi lúc trước hận anh, bây giờ tôi càng hận anh."
Hữu Anh nghe trong lòng chua xót.
Anh không, không phải như vậy Vy Vy, Vy Vy..
Hữu Anh nói: "Cho anh 5 phút, anh sẽ giải thích cho em, anh biết anh có lỗi với em nhưng chưa bao giờ anh không nhớ em, Vy Vy."
Vy Vy nghe, mối tình đầu của cô, cô nghĩ cha mẹ đã ruồng bỏ cô, không ai thương yêu cô nữa.
Rồi sau đó, một người dịu dàng, ánh sáng chiếu rọi làm cô không thể nhìn rõ khuôn mặt: "Em không sao chứ."
Vy Vy ngước nhìn anh, Hữu Anh, là anh.
Từ lúc đó hai người yêu nhau, cô lúc nào cũng cười vui vẻ khi có anh ở bên cạnh, cô nghĩ thế giới này ruồng bỏ cô nhưng anh sẽ không.
Anh là mối tình đầu, cũng là người cho đến hiện tại làm cho cô tỉnh ngộ.
Tình yêu không có mãi mãi, yêu người, yêu đến mức biết đau đến tận xương tuỷ đau đến tim như bị gai đâm nhưng vẫn cố yêu.
Thật ra là anh chưa đủ yêu cô nên mới có thể phản bội cô, có đúng không?
Yêu một người là bên cạnh người đó mình cảm thấy vui buồn lẫn lộn, ấm áp, hạnh phúc, đau khổ nhưng rồi..
"Vy Vy, anh không còn yêu em.
Chúng ta chia tay đi." Anh sải bước, xoay lưng đi.
Tấm lưng che chở cho cô giờ đây đã bên người khác, không chút nuối tiếc, không thèm nhìn cô dù chỉ 1 lần.
Mảnh kí ức đó, khoảnh khắc đó như dập tắt hết niềm tin của cô.
Buồn cười, có gì để giải thích.
Cô cười khổ: "Không có gì để giải thích giữa hai chúng ta.
Hữu Anh.
Hãy để tôi yên."
Hữu Anh ngoan cố tiếp tục nói: "Vy Vy, 4 năm trước, khi đó là thời gian anh với em bên nhau.
Anh rất hạnh phúc.
Anh lúc đó nghĩ chỉ có em mới hiểu anh, chỉ có em mới làm cho anh từ buồn trở nên vui vẻ."
"Vy Vy, khoảng thời gian bên em cuộc đời anh như được chiếu sáng, lúc chúng ta chia tay dường như cuộc đời anh chỉ có bóng tối."
"Anh đau khổ, anh hận mình, anh trách bản thân anh không lo được cho em."
"Em không hề biết gia sản, cũng không hề biết sự tồn tại của giới quý tộc anh, em chỉ biết con người thật của anh.
Anh đã từng uống rất say, rất say để thôi không nhớ em."
Vy Vy thất thần không nói nên lời.
Chỉ lắng nghe, cô nắm chặt nắm đấm.
"A Quyên và anh bên nhau, anh không hạnh phúc, người phụ nữ đó không mộc mạc, không đơn thuần cũng không hiểu anh.
Cha mẹ anh rất coi trọng danh dự, Thượng gia đã nợ La gia một ân tình."
"Anh nhớ rõ, ông nội của anh nợ La gia, ông khi ấy bị bắt trói trên con tàu, người La gia biết ông là người của Thượng gia nên ra sức cứu lấy ông, lúc đó La gia đang có ân oán cũ với tên cầm đầu là K.
Trong lúc hai bên giải quyết, người La gia một lòng đấu với người của K đồng thời cũng bảo vệ ông anh.
Vì bảo vệ ông anh mà La gia thiệt mạng dù không nhiều nhưng cũng 4 5 cái mạng."
"Từ lúc đó ông bày tỏ biểt ơn, khi biết La gia có đứa con gái, ông thấy như vậy liền bắt anh phải cưới La A Quyên.
Anh từ chối, ông tức đến mức ngất đi, tình huống nguy kịch làm anh sợ hãi, anh không biết nói gì.
Anh tiếp nhận bồi Thượng gia một ngày lên cao, Thượng gia bây giờ nắm trong tay huy hoàng.
Vì sợ ông anh lại tái phát, anh đành..."
Vy Vy giọng mềm nhũn, tay run rẩy nhìn phía anh: "Anh đành bỏ tôi."
Hữu Anh liền nói: "Vy Vy, trong lòng anh chưa bao giờ bỏ em, chưa bao giờ quên hình ảnh của em."
"Vy Vy cho anh cơ hội lại một lần nữa theo đuổi em.
Bây giờ La gia và anh không còn ân tình, anh cũng không cưới A Quyên nữa, anh nghĩ anh có thể bên cạnh em anh rất vui."
Vy Vy cảm thấy ngột ngạt, dù biết anh vẫn luôn yêu cô, tâm luôn hướng về cô, nhưng trong lòng cô không thể chấp nhận: "Tôi..
tôi tha thứ cho anh, được rồi, coi như chúng ta chưa từng quen biết, tôi không hận anh nữa."
Hữu Anh gượng cười vì hiểu được cô đang rất nặng lòng: "Vy Vy, dù mọi người có quay lưng với em anh tuyệt đối sẽ không.
Vy Vy, anh sẽ chờ em, anh không bỏ cuộc, anh sẽ chứng minh cho em thấy."
"Một câu La gia, hai câu A Quyên.
Anh gọi rất là thân mật a, tôi thật không biết nên làm sao." Vy Vy cười nhìn anh, ánh mắt u buồn.
Hữu Anh sửng sốt: "Anh sẽ không gọi, anh chỉ yêu em."
"Được, tôi đi