Trương Dược chướng mắt ông hất tay của anh ra: "Không được đụng đến cháu ta."
"Ông già này!" Lăng Ngạo Thiên la lớn.
Hạ Vy Vy nhéo lỗ tai anh, cô lườm: "Anh sao có thể nói chuyện với ông như thế!" Anh liền nhăn mặt: "Bà xã anh sai rồi."
Trương Dược đắc ý, cái mũi mọc dài ra nâng cốc trà lên uống một ít..
đá mắt: Ta đã bảo cháu gái ta rất thương ta, tiểu tử cậu trình gì sánh với ta?
Lăng Ngạo Thiên cũng đá mắt lại, anh cắn răng: Ông già đáng chết..
ông vẫn như thế, bỉ ổi!
Trương Dược cười tỏ vẻ mãn nguyện, mắt nhìn xuống cốc trà thơm thổi: Ta bỉ ổi thế thì sao, cậu dám ăn nói với ông của vợ cậu như thế! Ông già này không dễ làm khó đâu.
Lăng Ngạo Thiên chỉ đành câm nín: "..." Lòng không ngừng chửi rủa: Tôi mà đưa Vy Vy về được rồi thì ông sẽ biết tay tôi ông già.
Trương Dược mở miệng nói với cô: "Cháu gái à, ta quyết định sẽ dời về Trung Quốc ở..
ông già này còn có thể gặp con nữa." Hạ Vy Vy đi đến bên cạnh ông đỡ ông ngồi lên ghế: "Ông à ông đừng bắt ép bản thân như thế mà..
cháu sẽ đến gặp ông lúc rảnh rỗi."
Trương Dược chỉ nói gọn và rành mạch: "Ta muốn gặp chắt của ta, với lại ta cảm thấy không yên tâm khi giao con cho tên tiểu tử này." Hạ Vy Vy không đồng ý: "Ông à..
con sẽ ổn mà, không cần làm phiền đến ông đâu."
Ông tư thế đau tim, ánh mắt trình diễn buồn hiu: "Con không cho ta đi, ta đau..
ta đau lòng quá.
Cháu ta nó vừa được chồng tìm đến thế là bỏ ông già này sang một bên.." Cô lo lắng gấp gáp an ủi ông: "Ông đừng như thế, con đồng ý..
con đồng ý mà."
Ông liền gật đầu cười một cách mãn nguyện nhất, lại liếc sang Lăng Ngạo Thiên rồi nhếch môi khiêu khích.
Lăng Ngạo Thiên đối với Trương Dược đã quá hiểu rõ, anh chướng gai cả mắt: Ông già này có để tôi yên không?
Trương Dược vẫn tỏ ra thảnh thơi xéo sắc không thèm nhìn đến anh: Nằm mơ đi!
Lăng Ngạo Thiên bứt rứt trong lòng tràn đầy khó chịu: Ông già này...! đúng là không nên đối đầu với ông già đáng ghét này, mình quá xem thường ông ta rồi, quên mất Vy Vy lại dễ mềm lòng với người đáng thương như thế.
Ai ngờ được rằng ông lại là ông của vợ mình, mình chẳng để ý đến vấn đề này..
biết thế lúc còn nhỏ mình nên ngoan ngoãn với ông già này một chút!
Trương Dược bèn nói tiếp: "Ta nói thế thôi cũng không có ý định quay về, con về với chồng con thì phải báo cho ba mẹ con biết một tiếng, nhớ gọi điện cho ông.
Ông cũng muốn nhìn chắt của mình."
Lăng Ngạo Thiên giờ mới cảm thấy ông có phần tốt lành đấy chứ, hết lần này tới lần khác chọc cho anh phát điên lên.
Hạ Vy Vy cười ngoan ngoãn: "Dạ, con biết mà."
Ông đứng dậy vẫy vẫy tay: "Cũng tối rồi, con lên phòng nghỉ ngơi đi."
"Dạ ông."
Lăng Ngạo Thiên cũng cười cười: "Vâng ông."
Ông liếc mắt với anh: "Cậu thì đi thuê phòng ở khách sạn nào đó đi! Ai cho cậu ở lại phòng cháu gái tôi."
Anh nghe thôi mà đã thấy ngứa ngáy lỗ tai: "Ông à, tụi con là vợ chồng mà ông." Vy Vy còn mang thai con của anh thế mà ông già này cứ ngăn cách anh và cô thế kia..
Ông cười đầy ý trêu ghẹo anh: "Chứ không phải cậu làm cho cháu tôi bụng to lên thì đến giờ cháu tôi chắc cũng chả phải vợ chồng gì với cậu."
Cô cũng không phản kháng lời nào..
thật ra cũng có chút đúng..
Lăng Ngạo Thiên vốn dĩ cũng biết như thế, anh cũng biết nếu không phải do cô mang thai thì chắc hiện tại anh còn đang trong quá trình cua vợ mình, anh chỉ đành câm nín..
là bị nói đến mức không còn gì để mà nói lại...!thật sự là quá đúng..
Trương Dược ánh mắt sắc bén nhìn sâu vào anh: "Thôi được rồi tùy hai vợ chồng son các cô cậu, ông già này cần nghỉ ngơi rồi." Hạ Vy Vy đỡ lấy ông: "Để con đưa ông đến phòng."
Ông cười cười: "Ừ." Đến phòng rồi thì mở cửa, cô mới nói: "Ông ngủ ngon."
"Cháu cũng thế." Ông đóng cửa lại.
Lăng Ngạo Thiên đứng ở sau lưng cô, thấy ông khóa cửa liền ôm cô từ phía sau: "Bà xã à về phòng thôi." Hạ Vy Vy bất quá đã quen rồi nên cũng gật đầu.
Ở bên trong phòng thì hai người đang ngồi trên giường, cô nói: "Này..
anh có cần phải ôm chặt đến thế không?" Cô ngợp chết mất thôi aaa...
Anh sờ sờ bụng cô nói: "Xem ra đã to lên một chút, em như thế nào lại có gan đi đến đây một mình.
Em có biết lúc anh tìm em biết em đến Pháp, anh như muốn nổ tung.
Ở Pháp em chẳng quen biết ai cả."
Cô cười dịu dàng sờ cái bàn tay đang đụng đến bụng cô nói: "Nếu em không đi thì chắc cũng không gặp được ông với ba mẹ em."
Anh chỉ gật đầu, đúng là thế thật nếu mà cô không đi sợ rằng cũng chẳng biết thân phận thật sự của người thân ruột thịt, vốn anh cũng chưa từng đề cập đến chuyện tìm kiếm gia đình của cô tại vì anh tưởng rằng họ bỏ cô ở cô nhi viện Anh Đào để