Ba người đàn ông trầm mặc nhìn nhau, Mạc Dương Minh cảm thấy nóng trong người anh liền cởi nút áo ra rồi quăng áo vest sang một bên, giọng cực kì chán nản: "Này! Đến đây là để nhìn nhau sao?" Chuyện của anh đang quá là rắc rối luôn rồi đây này, biết làm sao được, rối tung rối mù hết đến nơi rồi cơ..
Cao Lãng nâng nâng cái kính của mình, ánh mắt không mấy để tâm đến việc đó có quan trọng hay không, quan trọng nhất vẫn là người con gái mà anh yêu: "Nói lẹ đi, đừng vòng vo."
Lăng Ngạo Thiên chéo chân hai tay giang ra thảnh thơi nói: "Tôi bận lắm, vợ con ở nhà." Nhìn đi, nhìn cái gương mặt *** đãng của hắn..
cái gương mặt giống như bị gắn mác "Không có vợ bên cạnh là không được", cái tên khốn kiếp này..
tình anh em bao lâu nay, hắn có vợ liền vứt hai con chó gặm cẩu lương mà anh với Hạ Vy Vy phát cho hai người họ.
Đúng là tên khốn kiếp, lúc trước chơi với cậu sao chúng tôi lại không biết cậu lại có tính khí này.
Ba người đàn ông, một người hạnh phúc viên mãn có vợ có con..
hai người còn lại thì tình duyên lận đận biết bao nhiêu, như một cung tên bắn vào tim của cả hai người.
Đau vl luôn á! Hai người không thể nói nên lời nào, đúng là một màn đắc ý cực kì khốn nạn..
nhưng sự thật là hắn rất yêu thương vợ mình, đến mức này cơ mà!!
Mạc Dương Minh ngửa người về phía sau, đầu đặt lên đầu sô pha ngước nhìn lên trời, tay che mặt: "Hôm trước tôi tỏ tình với Luyến nhi." Lăng Ngạo Thiên với Cao Lãng vẫn chăm chăm nhìn..
Cao Lãng nhíu mắt lại vẻ mặt tò mò ẩn ý mau khai ra hết mọi việc: "Rồi?"
"Cô ấy bảo tôi không xứng!" Haha..
câu nói này tự đâm mình, ức chế ghê..
anh tay hơi run run đang nắm cái sô pha.
"Cũng có người trị được cậu?" Lăng Ngạo Thiên nhướng mày giễu cợt anh, vẫn thần thái lạnh lùng không thay đổi.
Ánh mắt của hai người bạn thân của anh khiến cho anh rợn cả người lại vô cùng khó chịu, ừm..
anh ho: "Khụ, không nói chuyện này nữa, tôi lỡ làm chuyện đó với Vương Huyên rồi."
Hai người ngạc nhiên, sắc mặt vẫn một chút thay đổi, Cao Lãng bình tĩnh nói tiếp: "Thế thì tốt." Mạc Dương Minh liền đập bàn, anh lấy chai rượu liền khui ra rót vào ly: "Sao lại tốt cho được! Ầy..
thật ra mà nói đó chỉ là sơ sót của tôi." Bao nhiêu người muốn lên giường với anh, anh còn chẳng nhớ cái đêm đó như thế nào.
"Cậu kết hôn với cô ta là ổn thỏa, hãy từ bỏ "Luyến nhi" của cậu đi, cô ta vốn "không hề yêu" cậu, Vương Huyên thì lại khác." Cao Lãng ung dung nói, thật ra thì anh vẫn có chút thành kiến về cô gái trẻ đó, nếu so sánh thì cô gái Quin Alice có thể kiếm người tốt hơn gấp trăm ngàn hay còn hơn thế nữa..
không yêu thì đâu có gì lạ?
Mạc Dương Minh hừ lạnh: "Bỏ được đã bỏ, cậu không biết cô ấy lạnh lùng đến cỡ nào, cái nhan sắc mỹ nam của tôi còn bị cô ấy đánh mấy lần..
tôi bị đánh nhiều như vậy mà chẳng có lợi gì cả." Nhắm mắt ngồi trên sô pha khoanh tay, gập đầu hướng xuống đất.
Cao Lãng cũng chỉ cầm lấy chai rượu rót vào ly của mình nâng lên rồi uống một ngụm: "Mà tôi nói này, một tên chơi bời như cậu đã không biết lấy lần đầu tiên của phụ nữ mấy lần rồi, Vương Huyên thì có là gì? Là thương xót cô ta là mối tình đầu của cậu?"
Anh gật đầu: "Thì là đúng, tại tôi không thích đụng đến ai đã bị xài qua..
lỡ như người phụ nữ nào đó bị si đa rồi lây tôi thì sao? Tôi còn yêu đời, không phải là thương xót mà là Vương Huyên là mối tình đầu của tôi nên tôi có chút khó xử."
"Cậu có chắc là cậu yêu Quin Alice?" Lăng Ngạo Thiên nhấn mạnh từng chữ hỏi anh, áp lực của Mạc Dương Minh nặng nề.
"Thì..
tất nhiên rồi.." Mạc Dương Minh chề môi ra nói hiển nhiên, một tay đưa lên giống như nói điều đó là hiển nhiên.
Lăng Ngạo Thiên càng ngày càng đè nặng câu hỏi: "Cậu có nghĩ bản thân cậu có hứng thú với cô ta do cô ta là người đầu tiên không thèm để mắt tới cậu không? Và người cậu yêu mới là Vương Huyên đó?"
Anh cũng không biết nửa, anh mấp môi không hé răng nói nửa lời..
Cao Lãng cũng đưa thêm câu nói vào: "Nghe thì cũng hợp lý, tôi đã từng gặp Quin Alice đó..
thật sự là hơn cả Vương Huyên rất nhiều, vả lại gia thế của tiểu thư nhà họ Vương sao sánh bằng cô gái mái tóc vàng bạch kim trong ga tộc hoàng gia nước Anh cho được."
Mạc Dương Minh liền nhảy lên không muốn nghe tiếp, tưởng hai người có thể giải quyết rắc rối cho anh..
nhưng anh lại nghĩ sai rồi, là họ khiến cho anh phát điên thêm nữa, trời ơi có công bằng không đây cơ chứ, chúng ta là anh em đó..
từ nhỏ đến lớn luôn đó!
"Nhắc mới nhớ.." Giọng của Lăng Ngạo Thiên truyền đến, anh lấy tay của mình đặt lên cằm của mình: "Lúc nãy ở nhà tôi, Quin Alice cô ta có đến gặp Vy Vy..
tôi với Vy Vy bước ra thì thấy viên thuốc cô ta định uống là thuốc tránh thai thì phải, cũng không hiểu vì sao lại nói dối với vợ tôi là thuốc cảm."
Mạc Dương Minh nghe liền nổi cơn giận đùng đùng: "Sao có thể?!" Rõ ràng cô ấy không thích những chuyện đó, làm sao có thể chứ..
thuốc tránh thai chắc chắn là hiểu lầm mà thôi: "Cậu nhìn lầm rồi!"
"Không tin? Tùy cậu." Anh chỉ nói 4 từ rồi không nói thêm một câu nào nữa, vòng vo một hồi đến đây lại đi nói chuyện tình cảm, không phải Mạc Dương Minh