Cô đi từng bước lên phòng, anh từ khi nào đã tắm xong..
anh ngồi trên giường đang nhìn cô: "Em đi đâu?" Cô chỉ nói: "Em đem đồ xuống giặt."
Anh đưa tay của mình ra, cười nhu hòa: "Lại đây.." Cô đưa tay về phía anh, anh đón lấy liền kéo nhẹ cô vào lòng mình: "Em có cần người hầu đến đây không?" Anh ôm eo của cô thủ thỉ vào tai.
"Không cần đâu." Cô liền tháo tay của anh, người nằm xuống bên cạnh anh, anh hơi cau mày khó chịu cũng đành nằm xuống ôm lấy người của cô, anh nói: "Em có chuyện gì à?" Cô nhắm mắt lại không biết nói như thế nào..
cô xoay qua người anh, khuôn mặt có chút buồn bã: "Anh có chuyện gì muốn nói với em không, Thiên?"
Anh nhìn thấy cô có chút ủ rũ, anh lấy tay sờ sờ mặt của cô ôn nhu lại lo lắng hỏi: "Em làm sao thế? Không khỏe chỗ nào?" Cô cũng đành nhắm mắt lại không nói nữa.
Trong đầu của cô chỉ suy nghĩ lung tung, bản thân cô nên nói gì, thật sự khó mà tin..
việc này đối với cô mở lời ra hỏi thẳng thừng lại sợ nghe được câu nói mà bản thân không muốn nghe, đúng là việc kết hôn là do đứa bé..
nhưng việc cô đã thật sự động lòng trước người đàn ông này là thật.
Từ đầu đến cuối..
gặp mặt rồi lại làm trợ lí cho anh, đến lúc kết hôn..
anh đều quan tâm và chăm sóc cho cô tĩ mĩ.
Là do cô quá dựa vào anh?
Nằm bên cạnh đối diện với anh, vẫn là thái độ không hề chán ghét mà lại cực kì sủng ái..
lúc nào ngủ cũng ôm cô vào lòng, cô buồn bã liền hỏi han, đều là giả dối à?
Cứ tưởng là đã hiểu anh, nhưng thật sự cô không hiểu gì cả.
Cô mở mắt thấy anh đã vào giấc, cô liền lấy tay đưa lên khuôn mặt của anh một cách nhẹ nhàng tránh cho anh tỉnh dậy, chỉ biết bày ra khuôn mặt khó xử lại đau đớn không thành lời.
Mệt mỏi vì đã suy nghĩ về việc này quá nhiều, rồi cũng sẽ đúng lúc hỏi anh..
chuyện này cũng sẽ sớm có câu trả lời thích đáng, chỉ sợ nó không thích đáng với cô mà thôi.
Cô nhắm mắt lại, vẫn ngủ nhưng là..
mày của cô lại có chút nhíu lại ngủ không ngon giấc.
Không có động thái nữa.
Cô nào ngờ người đàn ông trước mặt mình lại vẫn chưa vào giấc chỉ là giả vờ ngủ, anh liền híp con mắt nhìn cô..
rốt cuộc là chuyện gì? Anh nghĩ nhiều quá rồi chăng?
Là đủ yêu thương, đủ quan tâm, nhưng có vẻ chưa đủ để tin tưởng nhau? Là anh không biết đang có sự hiểu lầm giữa cả hai mà dần dần tách nhau ra, sóng gió chừng nào mới nguôi? Sóng gió chừng nào mới dừng lại để anh và cô sẽ có hồi kết tốt đẹp nhất!?
Thân hình mảnh khảnh này đối với anh là không nỡ nhẫn tâm, tại sao em ngủ nhưng lại nhăn mày như thế này, không ngủ ngon? Anh liền lấy chăn đắp lại cho cô, chỉ biết nói nhỏ lại an ủi, giọng nói trong giấc mơ của cô lại nghe thấy: "Đừng sợ, có anh ở đây!" Cô chỉ mở con mắt một cách mịt mờ, là mơ sao? Giấc mơ này cũng có phần đáng yêu đấy!
Khách sạn Mạc Mộ.
Quin Alice bị Mạc Dương Minh kéo tay lại, anh liền