Bước đến cổng Trạch viên, Lộ Tư Tuyết và Lộ Tu Kiệt biết cô đến để thăm mình nên đã đi ra ngoài chờ con trai và con dâu.
Bà thấy xe đậu, mở cửa xe là Lăng Ngạo Thiên bước xuống trước sau đó anh đưa tay ra..
cô đặt bàn tay nhỏ nhắn lên cười hì hì nhìn anh, quay đầu lại cô nắm lấy tay của cậu nhóc.
Lăng Thần mặt mày hớn hở nhìn mommy của chính mình, bà đột nhiên ngẩn ra là cậu thật rất dính con dâu bà..
còn con trai bà thì hết nói nỗi, tệ quá tệ..
hết sức tệ luôn đấy chứ không phải bình thường.
Lộ Tu Kiệt ngây ngốc nhìn anh hai mình và chị dâu, anh hai thế nào lại dịu dàng như vậy? Anh biết anh hai rất tốt với mình thế nhưng cử chỉ ngọt sến này của anh hai thì anh chưa từng thấy bao giờ, Lộ Tu Kiệt nhìn Hạ Vy Vy..
bảo sao anh hai không ghen với người ta, gương mặt thiện lương lại mộc mạc biết bao.
Kể cả anh cũng không tin đây chính là chị dâu của mình, anh cứ tưởng chị dâu cũng sẽ khó gần như anh hai.
Nụ cười của chị hai đúng là khỏi chê mà, cái má lúm đồng tiền đáng yêu thế này cơ đấy! Chồng thì lạnh như băng còn vợ thì như một thiên sứ hiền từ, bề ngoài vậy thôi chứ cả hai giống y đúc nhau cả đấy..
dữ đến phát ớn!
Là..
Lộ Tư Tuyết đã gặp cô nên bà không kinh ngạc về điều này, bà chỉ kinh ngạc khi ba người bước xuống xe, ba người một nhà hạnh phúc quá chừng!
Quản gia Tô cười rộn, khuôn mặt biểu tình vui vẻ vì không được gặp ba người cả tuần nay rồi..
tại sao ông lại vui vẻ? Bởi vì Lăng Ngạo Thiên từ lúc mới sinh ông nhìn cậu trưởng thành..
như một người cháu hay là người con! Ông thương lắm.
Hạ Vy Vy ánh mắt nhìn bà, cô liền nói ngọt: "Mẹ!" Cô lại quay sang quản gia Tô đứng kế bên: "Bác!"
Quản gia Tô cười cười: "Đại thiếu phu nhân đừng như thế, làm tớ như tôi không cần chào hỏi đâu!" Là ông nên chào hỏi thì đúng hơn!
Hạ Vy Vy biểu tình không để tâm đến câu nói này, gì mà tớ với không tớ? Cô không có xem ai là chủ ai là tớ cả, cô nắm giật giật tay áo anh: "Thiên, anh nghĩ chúng ta có phải nên chào hỏi bác không?" Mặc dù anh là một đại thiếu gia, thế nhưng quản gia Tô cũng có công chăm lo cho anh, anh cũng kính trọng ông nhưng không để lộ ra.
Lộ Tư Tuyết ngỡ đã mất, chỉ còn một mình anh thì chỉ có ông..
quản gia Tô mặc cho bị anh mắng mỏ xua đuổi cũng không đi.
Lúc đó vẫn là một trẻ con nên cũng cảm thấy vui vẻ yêu mến ông lắm! Có mình ông chịu chơi với anh mà thôi!
Từ nhỏ đến lớn anh luôn cô đơn không lấy nỗi một người bạn (lúc đó vẫn chưa quen biết Mạc Dương Minh và Cao Lãng)
Lăng Ngạo Thiên thần sắc lạnh tanh không thay đổi không nhìn tới ông: "Vợ tôi muốn thế thì cứ như thế đi! Ông lắm chuyện thật!" Hạ Vy Vy tà mị nhìn anh, rõ ràng bản thân muốn như vậy bây giờ lại nói ba cái câu như trách mắng người ta ý, cô phát ra tiếng hì hì.
Anh búng vô trán cô một cái: "Lo chuyện bao đồng!"
Cô lè lưỡi: "Nào có!"
Lộ Tu Kiệt nhìn cô chằm chằm, môi mấp máy..
thấy anh khó xử không biết nói thế nào cho nên cô mới nói trước, đây chắc là em trai của chồng cô: "Nhị thiếu."
"Chị..
chị dâu!" Lộ Tu Kiệt kêu hai chữ này mà khó khăn: "Chị không cần kêu em là nhị thiếu đâu..
chị gọi em là Tu Kiệt là được."
Lộ Tư Tuyết đi đến vỗ mu bàn tay của cô, cô bất ngờ mém nữa là đứng không nỗi luôn: "Ôi con dâu à, này nhá! Ta vừa nấu canh bồi bổ cho con đấy, bảo đảm rất tốt cho con và cháu của ta."
"Bà à, bà đã quên cháu mất rồi!" Cậu đành đạch lên nhìn bà và chú: "Chú lẽ nào chú đã quên cháu đã tặng chú kẹo sao?" Là kẹo mà cậu thích rất thích, quý lắm mới chi luôn á, chú đẹp trai giống con nên con cho đấy chứ! Mặc dù mommy của con ai gặp cũng phải thích nhưng con cũng dễ thương mà?
Lộ Tu Kiệt cúi người xoa đầu cậu: "Nào có đâu, chú với bà yêu con không hết nữa là.." Anh nói nho nhỏ