Sáng hôm sau, Tống Vu Quân mơ hồ mở mắt, ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào trong phòng làm cho nhiệt độ cũng bắt đầu tăng lên.
Mệt mỏi ngồi dậy, tấm lưng to lớn của Tống Vu Quân đã thấm đẫm mồ hôi vì nóng.
Đôi mắt mơ hồ nhìn về phía xa xăm của căn biệt thự.
Đây sẽ là nơi mà Tống Vu Quân sống sao? Cạch! Chưa kịp định hình lại thì cửa đã bị quản gia già mở ra, dáng vẻ của bà ta tuy già nua nhưng vẫn giữ được khí chất khiến cho người khác phải e dè.
Bà ta chầm chậm đi tới bên cạnh Tống Vu Quân rồi nói.
“Hôm nay cho cậu nghỉ một bữa, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
”
“Chuyện gì? Tôi có chuyện gì cần phải biết?”
Tống Vu Quân có chút hoài nghi, Tống Hùng Anh lại sai bà ta tới moi móc thông tin gì từ anh sao? Quản gia già thở dài một cái, sau đó kiếm một chỗ sạch sẽ để ngôi.
Bà ta tính đưa tay lên sờ vào khuôn mặt điển trai của Tống Vu Quân, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó nên cánh tay khựng giữa không trung rồi mau chóng bị thu lại.
Hằng giọng một chút, bà ta bắt đầu nói.
“Cậu không muốn biết vì sao mẹ của cậu kiên quyết giữ họ Tống mà không cho cậu theo họ của mình không?”
“Bà biết gì về mẹ tôi? Mau nói cho tôi biết đi.
”
Tống Vu Quân bị mẹ vứt bỏ từ nhỏ, cho nên ký ức về mẹ rất mờ nhạt trong tâm trí của anh ta.
Vốn dĩ anh rất muốn lấy thông tin của mẹ từ bà ngoại, nhưng khi vừa nhắc tới liên bị bà ngoại phớt lờ không muốn trả lời.
Bây giờ bà ngoại cũng đã qua đời, anh ta lại chẳng biết chút gì về mẹ mình cả.
Khi nghe quản gia đề cập tới mẹ mình, Tống Vu Quân thật sự rất phấn khích.
“Tôi sẽ nói, nhưng cậu đừng hy vọng quá nhiều.
Hầu như mọi lời đồn đoán về mẹ cậu đều đúng.
”
Một buổi sáng đẹp trời cách đây hơn hai mươi năm, trong căn biệt thự rộng lớn vang lên âm thanh đổ vỡ của chén bán.
Ngay cả chiếc bình cổ cao hai mét cũng bị vỡ tan tành.
Dưới sàn có rất nhiều mảnh vỡ tung tóe.
Căn phòng trở nên lộn xộn càng ồn ào hơn bởi tiếng thét của một người phụ nữ.
“CÚT! CON TIỆN NHÂN KHÔNG BIẾT XẤU HỔ NÀY MAU CÚT CHO KHUẤT MẮT TAO”
Kiều Vĩnh Thụy như con hổ điên cuồng đập phá căn phòng, bà ta cầm cây gậy sắt đập nát từng món đồ cổ có trị giá lên tới hàng trăm, hàng vạn tệ.
Ánh mắt hằn rõ tia sát khí và thù hận nhìn người phụ nữ đang co người núp vào một góc phòng.
Sự yếu đuối đáng thương từ người phụ nữ đó càng đốt cháy lên ngọn lửa tức giận và căm thù trong lòng Kiêu Vĩnh Thụy.
“Phu nhân bình tĩnh lại đi, tôi xin bà, xin bà hãy dừng tay lại.
”
Bà quản gia lập tức ôm chặt lấy Kiêu Vĩnh Thụy, miệng còn không ngừng gào thét van xin.
Nhìn dòng máu đỏ tươi đang rỉ ra từ lòng bàn tay của phu nhân mà bà ta không thể không ngăn cản.
Phu nhân vì quá tức giận nên đã mất kiểm soát, đập phá đồ đạc tới mức tự làm bản thân bị thương cũng không biết.
“Bình tĩnh? Bà kêu tôi phải bình tĩnh như nào? Người chồng hết mực yêu chiều tôi lại để cho một con ở leo lên giường, bây giờ nó còn vác cái bụng bầu tới ăn vạ tôi.
Kiêu Vĩnh Thụy tôi chưa bóp chết nó là còn nhân từ đấy.
”
Dừng lại một chút, Kiêu Vĩnh Thụy mang theo vẻ mặt đằng đằng sát khí bước tới chỗ ngồi của Phương Kim Chi, nhẹ nhàng nâng cầm của ả lên rồi bóp chặt.
“Mày tính dùng vẻ mặt có chút ít nhan sắc này câu dẫn chồng của bà à? Đừng nghĩ rằng tao không có ở nhà thì mày có thể leo lên giường của chồng tao ngủ, giờ lại mang cái bụng bầu đến ăn vạ, nghĩ răng chồng tao sẽ cưới mày làm vợ lẽ sao? Mày đang ảo tưởng à? Vừa nói dứt câu, Kiều Vĩnh Thụy liên tát mạnh vào khuôn mặt xanh sao của Phương Kim Chi.
Tiếng bốp bốp giòn tan vang lên trong không gian yên tĩnh.
Tất cả người hầu đều có mặt ở đó để chứng kiến nhưng không một ai dám thở mạnh.
Bà chủ đang dạy dỗ thì có mười lá gan cũng không dám hé răng nửa lời.
Tiếng bước chân dồn dập vội vã cắt ngang sự yên lặng đáng sợ này.
Sau khi biết chuyện Tống Hùng Anh liên hủy bỏ cuộc họp quan trọng với đối tác, từ sân bay chạy thẳng về nhà.
Nhìn thấy căn biệt thự như một bãi chiến trường khủng khiếp, Tống Hùng Anh đã biết cơn giận của vợ mình đã lên tới đỉnh điểm rồi.
“Có chuyện gì vậy em? Sao lại ra nông nỗi này?”
Chát! Kiêu Vĩnh Thụy không kìm lòng được vung tay đánh Tống Hùng Anh, sau khi thấy chồng thì ánh mắt kiên định đáng sợ của bà ấy mau chóng được phủ một tầng sương mờ.
Đôi mắt ngập nước đang chực chờ rơi ra ngoài.
Kiêu Vĩnh Thụy cố gắng bình tĩnh để nói với chồng.
“Có người mang con của anh tới ăn vạ tôi kìa, anh xử lý đàng hoàng cho tôi xem, bằng không tôi sẽ không để yên cho các người đâu.
”
Nói xong, Kiêu Vĩnh Thụy ngôi xuống chiếc ghế bành lớn chìa tay ra cho người hầu băng bó, vết cắt sắc nhọn đâm xuyên qua bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của bà.
Nhìn vết thương đang rỉ máu mà trong lòng Tống Hùng Anh càng căm hận bản thân bấy nhiêu.
Ông quay sang nhìn vợ, rồi nhìn Phương Kim Chi đang run sợ ở dưới đất.
Trầm ngâm một lúc, ông đã có quyết định.
“Cái thai đó, đem phá đi.
”
Lời nói lạnh nhạt như nhát dao cứa vào lồng ngực Phương Kim Chi, đây là bào thai mà bà ta vất vả lắm mới có được.
Nó là thứ sẽ giúp bà ta một bước lên mây, cho dù không làm chính thất thì làm vợ lẽ bà ta cũng chấp nhận.
Bà ta muốn có cuộc sống vương giả, có người hầu kẻ