Trái lại với sự vui vẻ của Tống Vu Quân thì bên phía Hàn Nhi đang đầu bù tóc rối để suy nghĩ cách giải quyết.
Hàn Nhi nhìn tấm sổ tiết kiệm trong tay mà khẽ thở dài một cái, gom góp nhịn ăn nhịn mặc mấy năm trời mới dư được gần một vạn tệ.
Bây giờ đào thêm bốn vạn tệ nữa ở đâu ra đây? Cha của Hàn Nhi tính tình nóng nảy bốc đồng, nếu trong chiêu nay không đưa tiền cho ông ấy đánh bạc thì cho dù có chết ông ta cũng phải đào mồ mả lên cho hả giận.
Hoàng Sơn từ bên ngoài đi vào nhìn thấy Hàn Nhi đang buồn bã ngồi trên giường, hai tay ôm lấy gối rôi gục mặt vào đó khóc thút thít thì lấy làm lạ.
Anh ta lấy chiếc khăn đang vắt trên cổ lau đi vài giọt mồ hôi đọng lại trên khuôn mặt rám nắng của mình.
Sau đó mới từ từ bước lại phía Hàn Nhi hỏi chuyện, anh ta nói.
“Có chuyện gì khó khăn hay sao mà cô phải ngồi đây khóc vậy?”
Hoàng Sơn cũng là người có tình ý với Hàn Nhi, nhìn thấy người con gái mình thương tâm trạng không được tốt cũng khiến cho anh ta có chút không vui trong lòng, không lẽ lại có chuyện liên quan tới Tống Vu Quân sao? Anh ta dám bắt nạt Hàn Nhi à? Nếu vậy Hoàng Sơn không gặp liều cái mạng quèn này với Tống Vu Quân đâu nhé.
“Hay là Tống Vu Quân lại bắt nạt cô? Nói tôi nghe đi tôi sẽ đi đòi lại công bằng cho cô”
Vừa dứt lời Hoàng Sơn định đi tìm Tống Vu Quân để nói chuyện cho ra lẽ thì liền bị Hàn Nhi ngăn lại, cô ngước lên nhìn Hoàng Sơn bằng ánh mắt đượm buồn, không ngần ngại gì mà nói.
“Anh có bốn vạn tệ không? Cho tôi mượn đi, tôi đang cần gấp”
Thấy nguyên do không phải do Tống Vu Quân mà là vì tiền thì Hoàng Sơn khẽ thở phào một chút, về vấn đề tiền thì anh ta có thể cho Hàn Nhi mượn đôi chút, cơ mà con số tới bốn vạn thì có lẽ hơi cao.
Anh ta trầm ngâm đản đo một lúc không biết có nên cho Hàn Nhi mượn số