“À ông nói rằng ông cho tôi tiên ăn học sao? Có gì nhầm lẫn ở đây không vậy? Từ khi sinh Hàn Dương ra mẹ chính là người tảo tần nuôi hai chị em tôi ăn học nên người.
Chỉ có chút đồng lương ít ỏi của mẹ cộng thêm tiên làm công của tôi còn chưa đủ để ông cầm đi đánh bạc.
Ông ngoài việc ăn không ngồi rồi phá tiền của mẹ thì còn làm được gì? Bây giờ còn dám vỗ ngực tự xưng đã nuôi lớn tôi? Ông có còn liêm sỉ hay không?”
Từng câu từng chữ Hàn Nhi nói chính là con dao hai lưỡi đâm thủng tầng tự cao dày đặc trong con người của Phú Huy và cũng là thứ cứa nát trái tim yếu đuối của cô mỗi khi nhắc về người mẹ quá cố.
Nếu như ngày đó không vì thương mẹ thương em thì Hàn Nhi đã cuốn gói rời khỏi nhà từ lâu lắm rồi.
Phú Huy dựa vào việc cô không phải con ruột của lão nên tha hồ đánh đập ức hiếp cô mỗi khi thua bài.
Nhiều lần gã lấy trộm tiền tiết kiệm trong nhà để nướng sạch vào bài bạc, báo hại cả gia đình phải ăn khoai trừ cơm, có khi chỉ có uống nước để sống cho qua ngày.
Khoảng thời gian khủng khiếp đó chính là nỗi ám ảnh lớn nhất của Hàn Nhi, cho tới bây giờ cô cũng không thể nào xóa nhòa đi được.
Chát! Phú Huy dùng hết sức vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của chị gái rôi xông tới giáng một cái tát thật mạnh vào Hàn Nhi.
Lực đánh quá mạnh và bất ngờ khiến cho cô không phòng bị mà ngã nhào vào tủ sách bên cạnh.
Cả người đập mạnh vào đó khiển cho tất cả sách đều rơi xuống người của Hàn Nhi.
Ông ta đùng đùng tức giận quát lớn.
“Đồ nghiệp chướng, đúng ra lúc đó tao không nên đón mày về từ cô nhi viện thì sẽ không phải tức chết như bây giờ.
Mẹ mày và mày toàn là một lũ đàn bà vô dụng, ngay cả việc đi kiếm tiền về cho tao ăn xài cũng không có bản lĩnh đó thì sống làm gì cho chật đất?”
Tư tưởng trọng