Càng nghĩ tới Hàn Nhi bao nhiêu anh ta lại căm ghét Tống Vu Quân bấy nhiêu.
Tại sao Tống Vu Quân lại thích cướp đoạt mọi thứ của anh ta như vậy? Lúc đầu là Hiện Dự, người bạn thân chí cốt từ thuở nhỏ, bây giờ lại tới Hàn Nhi, người con gái mà anh ta đang thầm yêu thương.
Ông trời giống như đang trêu đùa với số phận hẩm hiu đầy tội nghiệp của Hoàng Sơn, chỉ cần bất cứ người nào chạy đến với anh ta đều bị Tống Vu Quân giật mất.
Càng nghĩ Hoàng Sơn càng không cam tâm.
Hoàng Sơn cầm cây rìu trên tay bổ thật mạnh xuống dưới làm khúc gỗ vỡ nát ra làm hai chỉ trong tích tắc.
Điều này chứng tỏ mọi dồn nén uất ức của Hoàng Sơn đang bị kìm lại tới mức cực điểm, chỉ không biết là khi nào sẽ thoát ra.
Ánh sáng chói lóa của cây rìu lóe lên một cái, Hoàng Sơn nhìn vào nó cười mỉm.
Có lẽ anh ta cũng đang suy tính kế hoạch riêng của mình.
Nắm chặt tay lại thành nắm đấm.
Từng đường gân xanh đang nổi chằng chịt trên mu bàn tay màu đồng của anh ta.
Sắc mặt hiện tại của Hoàng Sơn rất đáng sợ, cứ ngây dại như người điên.
Miệng lẩm nhẩm vài từ đáng sợ.
“Tống Vu Quân! Mày đi chết đi”
Chiếc siêu xe sang trọng của Tống Vu Quân nhanh chóng đỗ trước Tống gia, tốc độ chạy nhanh tới nỗi Hàn Nhi ngồi trên xe còn bị dọa vài phần, sắc mặt của cô có chút xanh xao vì sợ, toàn thân vô thức ép chặt vào lưng ghế từ lúc nào không biết.
Tống Vu Quân gỡ dây an toàn ra, sau đó nhẹ nhàng quay người về phía tay phải rồi nhìn Hàn Nhi bằng ánh mắt trìu mến, giọng nói trầm ấm khiến cho Hàn Nhi tỉnh người lại ngay lập tức.
Anh nói.
“Em có muốn đi cùng với anh